Ôm lấy con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn đặt nó lên trên đùi. Nhìn mí mắt
nó đóng chặt lại, An Hoằng Hàn dịu dàng vuốt ve thuận lông cho nó, cứ
lẳng lặng ngồi một lúc như vậy.
Hút vào lượng khói dày đặc, Tịch Tích Chi hôn mê suốt cả một ngày,
mới từ từ tỉnh lại. Khi mở mắt ra, trong nháy mắt, lập tức nhìn thấy gương
mặt tuấn tú lạnh lùng của An Hoằng Hàn, tay phải hắn cầm bút, môi mím
thật chặt, liên tục múa bút viết.
Đầu Tịch Tích Chi còn có chút mơ hồ, mắt to chuyển động chớp chớp,
phát hiện ra nơi nàng đang ở không phải giường đệm trong điện Bàn Long,
mà là ở Ngự Thư Phòng.
Chít chít. . . . . . Âm thanh yếu đuối không giống như là của mình, Tịch
Tích Chi nâng móng vuốt lên, không còn hơi sức vỗ xuống người An
Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn lập tức dừng bút lại, chậm rãi cúi đầu, thấy con chồn
nhỏ đã tỉnh lại, đưa tay liền sờ sờ đầu của nó.
"Được giáo huấn lần này, xem sau này ngươi còn có dám có tâm tư đi
thương người hay không?" An Hoằng Hàn vừa lo lắng vừa tức giận, mở
miệng đã là lời nói quát mắng.
Tinh thần Tịch Tích Chi không tốt, mí mắt khẽ vén lên. Cả người không
thoải mái, hành hạ thần kinh con chồn nhỏ. Đầu óc giống như bị nhão
nhoét, lộn xộn không suy nghĩ gì được. Tịch Tích Chi dùng móng vuốt vỗ
đầu của mình hai cái, ý định làm cho nàng tỉnh táo lại một chút.
Nếu như nàng không nhớ lầm thì ngày hôm đó, nàng cho là mình chết
chắc rồi. Ngồi chồm hổm trong góc mật thất, nhìn lửa chảy hừng hực cuốn
lấy tất cả. Đang trong lúc ý thức của nàng tan rã, có một bóng người màu
vàng óng vọt vào biển lửa, dám ôm nàng chạy ra ngoài.