DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 471

Vết sẹo sau lưng nhắc nhở Tịch Tích Chi từng giây từng phút rằng,

mình bị An Nhược Yên làm hại đến thảm hại bảo nhiêu.

Xoa bộ lông con chồn nhỏ, ánh mắt An Hoằng Hàn càng trở nên sâu

thẳm, "Như thế là được rồi, sống ở trong hoàng cung, lòng dạ ác độc mới
có thể tiếp tục sống được."

Dạy bảo mấy câu, An Hoằng Hàn đứng lên, "Ngô Kiến Phong. . . . . ."

Hai ngày qua sống trong nơm nớp lo sợ, Ngô Kiến Phong cũng biết

chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị bỏ qua.

"Có thuộc hạ." Hai đầu gối Ngô Kiến Phong quỳ xuống đất, chuông báo

động trong lòng vang lớn, hôm đó bệ hạ rõ ràng phân phó bọn họ bảo vệ
con chồn nhỏ, mà bọn họ lại xử lý hỏng chuyện.

Chỉ nghĩ đến chút hậu quả, Ngô Kiến Phong đã sợ hãi, hai đầu gối như

nhũn ra.

An Hoằng Hàn lạnh lùng nâng khóe môi, "Hôm nay mới biết sợ? Lúc

trẫm phân phó ngươi làm việc, sao không thấy tinh thần ngươi hăng hái
vậy! Đừng tưởng rằng huynh trưởng của ngươi là Trấn Quốc tướng quân,
chuyện gì trẫm đều khoan dung tha thứ cho ngươi. Hễ là thị vệ tham gia
hành động hôm đó, toàn bộ chém đầu răn đe trước mọi người, coi như một
lần nhắc nhở. Về phần ngươi. . . . . ."

Ngô Kiến Phong sợ hãi, đầu vai run lên, đè thật chặt chuôi kiếm, đầu

cúi thấp nhất có thể.

"Liền hạ ba bậc, phế bỏ vị trí Thị Vệ Trưởng. Khi nào học thông minh

thì lúc đó sẽ phục chức trở lại." An Hoằng Hàn nâng chân, bước đi ra
ngoài, không quay đầu lại liếc nhìn ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.