DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 517

"Thế thì tốt, bổn thái tử cũng hi vọng nhìn thấy một điệu múa tuyệt

vời." Đông Phương Vưu Dục lại lần nữa ngồi xuống, bưng rượu lên, nhấp
một ngụm, dường như nắm chắc phần thắng.

Tịch Tích Chi chỉ vào trong đại điện, kêu lên hai tiếng ‘chít chít’, đẩy ba

Yêu Tinh đi ra.

[Để cho họ biết Yêu Tinh chúng ta cũng không thua kém gì! ]

Ngày thường Ba Yêu Tinh gặp qua không ít người, vì vậy sau khi đi vào

trong đại điện liền không có chút biểu tình khẩn trương nào.

"Nên đàn khúc nhạc nào?" Lâm Ân hỏi thăm con chồn nhỏ.

Tịch Tích Chi sao biết được? Nhưng mà muốn khiêu chiến với điệu

‘Phượng hoàng cùng bay’ thì khúc đàn ra nhất định không thể thua kém.

Đương nhiên là càng khó càng tốt!

Không biết nên làm sao biểu đạt ý của mình, Tịch Tích Chi đột nhiên

loé lên một ý tưởng trong đầu, móng vuốt chỉ hướng Nam. . . . . .

"Chỉ bên kia làm cái gì?" Lúc vừa mới bắt đầu Lâm Ân chưa kịp phản

ứng, nhìn theo cái hướng đó, thấy chỉ có một gốc cây cổ thụ.

Cho đến khi Tịch Tích Chi lặp đi lặp lại hành động chỉ mấy lần, tiểu

thái giám mới lên tiếng nhắc nhở: "Đại Tổng Quản, Vân chồn chỉ là
phương Nam."

"Nam. . . . . . Khó khăn (*)! Ta đã hiểu." Lâm Ân lập tức vung phất trần,

chạy tới đi hướng nhạc sĩ bên kia, phân phó nói: "Đàn bài hát càng khó
càng tốt!"

(*) Ở đây con chồn nhỏ chỉ ‘phương Nam’, đọc lên là {Nán}, cũng là

cách đọc của từ ‘khó/khó khăn’ trong tiếng Trung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.