vào trong đó.
An Hoằng Hàn trong nháy mắt bất mãn, rồi lại không nói gì. Trong lòng
con chồn này sợ rằng đang rất sốt ruột, nếu không để cho nó làm một chút
chuyện thì đoán chừng tính tình nàng đã sớm không chịu được.
Hai người thị vệ mới vừa nói không biết, mắt thấy sắp bị kéo xuống
dưới, lại thấy đột nhiên có người đứng ra phơi bày sự thật, sợ hãi đến la to:
"Bệ hạ, nô tài biết được, chúng ta nhìn thấy qua ba vị Vũ Cơ!"
Đông Phương Vưu Dục nháy mắt với Tịch Tích Chi, nói: "Dường như
có người nguyện ý lên tiếng."
"Ừ." Tịch Tích Chi gật đầu. Trong lòng vô cùng nghi ngờ, Đông
Phương Vưu Dục rốt cuộc biết, vẫn là không biết? Mới vừa rồi một màn
kia, là hắn vì giúp nàng khiến thị vệ mở miệng, nên mới giả bộ ra dáng vẻ
biết gì đó?
Thị vệ lại bị lần nữa bị kéo đến trên đại điện.
An Hoằng Hàn lạnh lung nói một tiếng: "Nói."
Hai người thị vệ cúi đầu, hoang mang sợ hãi hô: "Dạ. . . . . Là Tá quan
Lưu, Đề hạt Trịnh, Giáo đầu Lâm cùng Thị lang Phạm."
"Bọn họ lôi kéo ba Vũ Cơ, đi hướng rừng cây nhỏ bên kia. Nô tài đã
ngăn cản qua bọn họ, nhưng bọn họ nói. . . . . . Nếu bọn nô tài dám xen vào
việc của người khác thì sẽ giết chết bọn nô tài, còn sai bảo chúng ta không
được nói với những người khác, nếu không nhất định sẽ dạy dỗ hai người
nô tài." Hai người thị vệ mặc dù là đại nam tử, nhưng giờ phút này ánh mắt
lại nặn ra vài giọt lệ.
Tịch Tích Chi không quan tâm, cái thứ nhất trong nháy mắt liền hỏi: "Đi
góc nào rừng cây nhỏ?"