Đông Phương Vưu Dục cười nhạt, quạt trong tay quạt ra làn gió hơi mát
mẻ, "Nếu bản điện nói không phải bản điện tình cờ đi dạo tới đây?"
Lời của hắn vô cùng chọc người suy nghĩ sâu xa. Hai thị vệ sau lưng
cũng vẻ mặt vắt óc suy nghĩ. Mấy ngày gần đây chỉ cần Thái tử điện hạ có
thời gian rảnh thì luôn đi dạo tới bãi cỏ xanh. Nói thật là ở đây ngoài sân cỏ
xanh biếc thì không có cảnh đẹp vô cùng hấp dẫn người gì. Bọn họ thật
không hiểu nổi suy nghĩ của điện hạ nhà mình. Rốt cuộc chỗ này có cái gì
đáng để lưu luyến quên về?
Tịch Tích Chi lại không biết nói tiếp thế nào, hồi lâu sau mới hỏi: "Vậy
huynh vì cái gì mà đến?"
Đôi mắt Đông Phương Vưu Dục đảo quanh một vòng để dò xét, dường
như không nhìn thấy thứ hắn mong đợi, thở một hơi thật dài.
"Bản điện cũng không lừa gì muội. Muội cũng biết con chồn Phượng
Vân mà bệ hạ nuôi chứ? Bản điện từng gặp ở đây một lần. Con chồn này vô
cùng đáng yêu, cực kỳ khiến người ta yêu thích. Dù sao bản điện sống
trong hoàng cũng cũng không có chuyện gì để làm, cho nên muốn tới đây
ôm cây đợi thỏ, xem con chồn kia có còn đến không."
Tịch Tích Chi ngốc lăng một lát mới hiểu được Đông Phương Vưu Dục
là vì nàng mà tới. Trong mắt lóe lên chút nghi ngờ, nàng nói: "Con chồn kia
đáng yêu như vậy thật à? Nghe nói An Hoằng Hàn cũng vô cùng yêu
thích?"
Nghe đối phương gọi thẳng tên thật của An Hoằng Hàn, Đông Phương
Vưu Dục kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó cười ha ha, phe phẩy quạt
trong tay thật mạnh, "Muội nói xem có đáng yêu hay không? Con chồn kia
rất có tính người, đặc biệt là đôi mắt long lanh như nước, bất cứ ai nhìn
thoáng qua cũng đều phải mềm lòng."