DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 642

Ánh mắt Đông Phương Vưu Dục bỗng nhìn về phía đồng tử màu xanh

da trời của tiểu hài tử, không biết tự hỏi gì mà nói chậm rãi thật nghiêm túc:
"Nói tới ánh mắt, mắt muội và con chồn kia vô cùng giống nhau, đều là
màu xanh da trời, tựa như châu báu vậy."

Đông Phương Vưu Dục không keo kiệt lời khen ngợi chút nào.

Hai thị vệ phía sau hắn kinh ngạc tới nỗi không khép được miệng. Mỗi

ngày Thái tử điện hạ rút ra nửa canh giờ tới đây, vậy mà lại vì muốn gặp
con chồn kia. Phải biết rằng bọn họ còn nhiều chuyện chưa hoàn thành ở
Phong Trạch quốc, ví dụ như tìm tung tích quốc sư. Chuyện này cho tới bây
giờ còn chưa có chút đầu mối nào.

"Thái tử điện hạ, thuộc hạ nghe nói chẳng phải con chồn Phượng Vân

kia đã mất tích hai ba ngày rồi sao? Ngài đợi ở đây cũng không ổn." Sợ
Thái tử điện hạ làm chậm trễ chuyện quan trọng, một thị vệ nhắc nhở.

Sắc mặt Đông Phương Vưu Dục u ám, dường như trách thuộc hạ xen

vào việc của người khác.

"Nhắc tới rất đúng lúc, ngày muội tới cũng là ngày không thấy bóng

dáng con chồn Phượng Vân đó." Dường như Đông Phương Vưu Dục vô
cùng thích con chồn Phượng Vân. Lúc nói tới đây vậy d. đ. l. q. đ mà lại
mang theo chút tiếc nuối, "Nếu muội thấy con chồn kia nhất định sẽ thích.
Có thể làm cho đế vương một đời của Phong Trạch quốc nâng trong lòng
bàn tay, có chỗ nào bình thường được?"

Vẻ mặt Tịch Tích Chi mất tự nhiên, khóe miệng hơi giật giật. Nàng

thầm nói, ngày nào mình cũng thấy con chồn kia! Chẳng qua là nàng không
phát hiện mình khiến người ta yêu thích như vậy thật. Hơn nữa, An Hoằng
Hàn nào có nâng nàng trong lòng bàn tay, ngoài mỗi ngày lấy bắt nạt làm
thú vui, nhưng cái loại bắt nạt cũng cho thấy mình là món đồ chơi để hắn
lấy làm vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.