Nàng vừa định nâng chân rời khỏi đó thì bỗng bị Đông Phương Vưu
Dục gọi lại, "Đợi đã, không biết nên gọi muội thế nào?"
Đông Phương Vưu Dục nói cực kỳ khách sáo.
Cái gọi là không đưa tay đánh người mặt cười, vả lại hắn cũng không
gây khó dễ gì nàng nên nàng nói: "Muội tên là Tịch Tích Chi."
Đông Phương Vưu Dục lẩm bẩm nhắc lại một lần, nở nụ cười, "Ba ngày
sau, Phượng Tiên cư sẽ tổ chức cuộc tranh tài thưởng thức mỹ thực, không
biết muội có hứng thú không?"
Tịch Tích Chi lập tức dừng bước. Bảng hiệu Phượng Tiên cư tiếng tăm
lừng lẫy như sấm bên tai, hễ là người tới Hoàng Đô một chuyến, không tới
đó ăn mỹ thực thì coi như chuyến đi vô ích.
Thấy nụ cười nơi khóe môi Đông Phương Vưu Dục, Tịch Tích Chi cảm
thấy không đơn giản. Huống hồ người ta đường đường là một Thái tử gia,
sao lại muốn mời một tiểu hài tử đi ăn cơm? Nnafg không dám đồng ý lập
tức, sợ đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì đó.
Đồng tử linh động lóe lên rồi tắt.
Không thể trách nàng sinh nghi, đây là hoàng cung, nơi ăn tươi nuốt
sống.
Đông Phương Vưu Dục cũng nhìn ra chút manh mối, nhưng hắn không
vì thế mà từ bỏ, nói tiếp: "Trận tranh tài thưởng thức mỹ thực này năm năm
mới tổ chức một lần. Nếu muội không muốn đi thì cũng chỉ có thể chờ năm
năm nữa thôi. Nghe nói lấy được danh hiệu đệ nhất còn có thể có phần
thưởng là một ngàn lượng bạc."
Đồng tử Tịch Tích Chi tỏa ra tinh quang, tất cả lực chú ý đều tập trung
trên một ngàn lượng bạc này. Có ăn, có cơ hội kiếm lời, không đi thì chính