Cũng không phải chưa từng hôn, Tịch Tích Chi định gật đầu ngay lập
tức.
Bỗng hắn kề sát vào tai nàng, hạ giọng nói: "Lần này không phải là hôn
nhẹ lên má là có thể xong chuyện. Hôn môi được không?"
Tịch Tích Chi cả kinh, quay đầu lại nhìn hắn, nhìn theo hai cánh môi
mỏng, hơi không dám xác định mà nói: "Có thể đổi điều kiện được không?"
Mặt càng lúc càng đỏ, nàng từ từ cúi thấp đầu. Theo nàng biết, người
phàm hôn môi chính là chuyện chỉ người yêu nhau mới làm. Chẳng qua
nàng chỉ là sủng vật An Hoằng Hàn nuôi, sao lại phải hôn môi hắn? Càng
nghĩ càng thấy khác biệt, mặt nàng cũng càng lúc càng đỏ.
"Bệ hạ, tranh tài sắp bắt đầu. Rốt cuộc chúng ta đặt hay không đặt
cược?" Lâm Ân hỏi.
Theo thời gian càng lúc càng gấp rút, những người dưới lầu đã sớm
hắng giọng kêu to. Rất nhiều người vây chặt lấy chiếu bạc, ngay cả chỗ đặt
chân ở lầu một cũng không có. Người chen chúc người, toàn là đầu người
đen thui.
An Hoằng Hàn không hề kích động, vẫn ngồi thẳng người, đôi mắt lạnh
lẽo dưới hàng mày kiếm nhìn phía dưới, khóe môi nhếch lên thành nụ cười
nhàn nhạt.
"Nếu không quyết định thì hôm nay chúng ta cũng chỉ có thể làm người
xem." Hắn cố ý giục Tịch Tích Chi ra quyết định.
Vừa nghĩ tới vuột mất cơ hội tốt lớn này, không kiếm bạc trắng, Tịch
Tích Chi đã cảm thấy thê thảm, lòng hơi ngứa. Nàng cắn răng, đứng lên từ
trên đùi hắn, "Ta muốn tham gia, đặt."