Trong lòng Tịch Tích Chi không quá thích hắn, chỉ liếc nhìn rồi dời mắt
đi.
" Tranh tài đã sắp bước vào thời khắc kích động lòng người nhất rồi...
Sau đây sẽ đổi lại hình thức so tài, không còn chia ra nếm thử năm món ăn
khác nhau mà là để bốn vị dự thi cùng nếm một món ăn. Tóm lại, ai có thể
kiên trì tới cuối cùng thì người đó chính là người đoạt giải trong cuộc tranh
tài của chúng ta. Nghĩ tới một rương bạc trắng óng ánh, mọi người có thể
không động lòng không ?"
Lời nói kích động lòng người của nữ chủ trì vừa ra khỏi miệng, lập tức
khiến tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.
Người ngồi trên lầu hai và ba đều hơi có thân phận và địa vị. Trong này
cũng có không ít người làm quan trong triều, thấy bệ hạ và Thái tử Luật
Vân quốc cùng tham gia tranh tài ở dân gian đã đủ giật mình. Vậy mà điều
khiến bọn họ càng giật mình hơn là ba người bọn họ chen lên trước mấy cái
tên khác hết.
Trong một nhã gian.
" Lưu Thượng thư, nữ nhi của ông làm phi trong cung, có biết tiểu cô
nương xinh đẹp kia là ai không ?"
Người được gọi là ' Lưu Thượng thư ' lắc đầu ," Lão phu chưa từng
nghe nói. Chỉ nghe nói tiểu cô nương này là thình lình xuất hiện, thân phận
rất khiến người ta không đoán ra."
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, nam tử trung niên ngồi đối diện khẽ nói
:" Lưu Thượng thư, chúng ta đều là người cao tuổi trong triều, tuy hôm nay
quyền thế rất cao nhưng cuối cùng sẽ có ngày cáo lão hồi hương, vẫn phải
có vật bảo đảm mới được. Ông hiểu không ?"