"Thu ánh mắt thông cảm của nàng lại đi." An Hoằng Hàn vươn tay che
mắt Tịch Tích Chi, "Trẫm không cần bất cứ kẻ nào thông cảm. Gió mưa
nhiều như vậy, trẫm đều cố gắng vượt qua. Chẳng lẽ còn sợ vài tên thích
khách?"
"Không phải là thông cảm."... Là đau lòng.
Tịch Tích Chi vươn bàn tay nhỏ bé, thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn, "Sau này
ta sẽ qua sinh nhật với huynh."
Dường như là hứa hẹn, nàng từ từ nói ra những lời này. Mà giờ khắc
này, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói thế.
"Lời này là nàng nói đó. Nếu có nuốt lời, trẫm quyết không khoan
dung." Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười nghiền ngẫm,
dường như trong lòng đã nghĩ ra đối sách gì đó.
Có loại cảm giác bị cọp dùng móng vuốt đè lại, tùy ý mà đùa giỡn. Tịch
Tích Chi bị dọa sợ tới mức rụt đầu, thầm nói, bình thường An Hoằng Hàn
đều không cười, bây giờ cười một tiếng nhất định là có gian kế!
"Trẫm đáng sợ như vậy à?" Nhìn thấy tiểu hài tử cách một lúc lại rụt
đầu, hắn trầm giọng hỏi.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lắc đầu. Cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi. Dĩ
nhiên đây là hành động trái lương tâm. Chẳng phải lão nhân gia đáng sợ mà
là vô cùng đáng sợ! Đầu trâu mặt ngựa thấy huynh cũng phải đi đường
vòng, huống hồ chỉ là một con chồn nhỏ như nàng.
An Hoằng hàn không tính toàn nhiều như vậy. Dù sao để tiểu hài tử sợ
hắn cũng không có hại mà còn có lợi.
Tiếng đàn sáo uyển chuyển nghe rất bùi tai, tất cả mọi người nâng chén
uống rượu.