Vẻ mặt này của nàng ta hoàn toàn nói cho mọi người biết suy đoán của
bệ hạ không phải là giả.
"Nếu ngươi không nói thì trẫm sẽ đưa chén canh này cho đám thái y
xem một chút. Tin rằng bọn họ hẳn có cách tra ra chút đầu mối."
Hoa phi luống cuống trận cước, dập đầu xuống đất, hai má đỏ tới mức
như bị lửa mạnh thiêu đốt, khóe môi vì lúc vừa uống canh bị kéo rách nên
chảy ra chút máu.
Tuy Tịch Tích Chi hơi không nỡ nhưng vẫn duy trì lý trí. Nữ nhân này
dám bưng loại canh này cho An Hoằng Hàn uống, không biết lòng dạ có
bao nhiêu tàn nhẫn. Thông cảm kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.
"Trong canh... bỏ thêm Dục Tử Tán." Hoa phi gào khóc.
Cung nữ thái giám trong quanh bị dọa sợ tới mức trừng to mắt, ngay cả
Tịch Tích Chi cũng không thể tin được mà nhìn Hoa phi.
Mặt An Hoằng Hàn âm trầm rất đáng sợ, đôi mắt như bao phủ hàn băng
không tan đi được, ngăn cách tất cả tình cảm con người.
"Hoa phi, lá gan của ngươi rất lớn!" An Hoằng Hàn tức giận, vỗ bàn.
Dục Tử Tán là thứ gì? Nghe tên thì cảm thấy là đồ tốt nhưng tác dụng
của thuốc lại khiến người ta không dám khen tặng. Hương khói của con
người tiếp nối đời đời, chính là thuận theo đạo trời. Nhưng có vài người lại
cầu không được. Bình thường những người này sẽ nghĩ hết cách để có con.
Dưới sự hấp dẫn như vậy, rất nhiều phương thuốc dân gian ra đời.
Dục Tử Tán chính là một trong số đó.
Tịch Tích Chi không hiểu lắm về thứ này. Kiếp trước nàng chỉ từng xem
một thiên ghi lại về thứ này trong Tàng Thư Các của sư phụ.