Đôi mắt Tịch Tích Chi mịt mờ do mới tỉnh ngủ, cố gắng mở to hai mắt
nhin An Hoằng Hàn vài lần, không biết vì sao hắn lại muốn tới trường đấu
võ. Không phải vừa rồi mới nói chuyện Ngô Lăng Dần à? Sao bỗng nói đi
tới trường đấu võ?
Cái gọi là trường đấu võ chính là nơi chuyên dùng để tập võ trong
hoàng cung. Hoàng tử còn nhỏ và vài thị vệ bậc cao đều được huấn luyện
trong trường đấu võ.
Tịch Tích Chi từng nghe thái giám nhắc tới chỗ này. Bởi vì nàng không
hứng thú với nó nên chưa từng đi tới.
Nàng cảm thấy kỳ lạ không thôi, quần thần phía dưới cũng thấy thế.
Từ trước tới nay suy nghĩ của bệ hạ luôn khiến người ta nghĩ không ra,
như vừa rồi, suy nghĩ của hắn chuyển quá nhanh, tới nỗi mọi người không
theo kịp tiết tấu của hắn.
“Đi tới đó các ngươi sẽ hiểu.” An Hoằng Hàn từ từ nói, mang theo chút
khiến người ta hứng thú.
Móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi khẽ vỗ lên mu bàn tay An Hoằng
Hàn, mong hắn có thể nói với mình. Ai ngờ câu trả lời chỉ là một nụ cười
một ánh mắt của hắn.
Mệnh lệnh kỳ lạ của An Hoằng Hàn được truyền ra ngoài rất nhanh.
Đông Phương Vưu Dục nhận được tin này cũng hơi tò mò An Hoằng
Hàn định làm gì.
“Chúng ta cũng đi xem xem.” Hắn nói với hai thị vệ, phe phẩy quạt, đi
ra ngoài từ cung điện mình tạm ở lại.