Đại đa số sắc mặt ngự lâm quân đều trở nên khó coi.
Phùng chân nhân âm thầm thở dài một hơi, lời lẽ tầm thường nói: "Mọi
người an tâm, có lão phu ở đây, các ngươi sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.
Ít nhất không có một yêu tinh nào có thể thoát khỏi tay lão phu. Các ngươi
mang lão phu đi sơn động nhìn một chút, lão phu cũng không yêu cầu các
ngươi đi vào.
Không gian trong sơn động vốn nhỏ, nhiều người, ngược lại không dễ
hành động.”
Tịch Tích Chi cũng cho là như vậy, một sơn động không lớn, đi vào
mấy người còn có thể có không gian chuyển động sao? Nếu càng nhiều
người, chẳng may bên trong phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, ngược lại
rút lui không kịp.
“Nghe được lời nói của Phùng chân nhân không? Còn không nhanh dẫn
đường? Hay là nói, các ngươi cho là trẫm rất rãnh rỗi, thời gian chính là
dùng để lãng phí?” Lúc An Hoằng Hàn nói chuyện, hỏa khí không nhỏ.
Cộng thêm một thân uy phong, ngự lầm quân bị dọa lập tức co cổ lại.
Trường Kỳ - trợ thủ của thổng lĩnh ngự lâm quân đứng ra từ trong đội
ngũ, biểu hiện của hắn trấn định hơn những người khác. Khi bệ hạ cách
chức thống lĩnh đại nhân, hắn biết cuối cùng cơ hội của hắn cũng đến.
“Bệ hạ, để thuộc hạ mang ngài đi.” Dung mạo người này mi thanh mục
tú, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn liền biết người này tính toán tương đối tỉ mỉ.
Ít nhất lúc này có người dám đứng ra nói chuyện, An Hoằng Hàn không
khỏi nhìn hắn hai lần, “Dẫn đường.”
Lần đầu tiên lấy được chú ý của bệ hạ, vô luận là thuộc hạ cũng sẽ vui
mừng đến huơ tay múa chân. Người ngự lâm quân kia lập tức treo nụ cười
ở bên miệng, đi trước dẫn đường cho mọi người.