không ở cùng một thế giới, giống như nàng... Chẳng qua là bởi vì một lần
ngoài ý muốn, mới lưu lạc đến thế giới này.
“Phá hủy trận pháp này.” An Hoằng Hàn dạo quanh lá cờ nhỏ một vòng,
từ đầu đến cuối đểu cảm thấy không ổn, nếu bọn họ muốn trở về theo
đường cũ, trận pháp này sẽ tạo thành trở ngại không nhỏ, vẫn sớm phá hủy
thì tốt hơn.
Phùng chân nhân và Tịch Tích Chi cũng cực kỳ đồng ý, cũng nhau gật
đầu.
“Lão đạo tuân lệnh.” Phùng chân nhân rút kiếm gỗ đào ở bên hông ra,
trong miệng lại đọc vài câu chú ngữ.
Tốc độ đọc của ông rất nhanh, đến mức Tịch Tích Chi không nghe rõ
ràng rốt cuộc ông đang đọc cái gì.
Quơ múa kiếm gỗ đào, Phùng chân nhân giơ kiếm chém tới ba mặt lá cờ
nhỏ, động tác cực nhanh, Tịch Tích Chi thậm chí có thể nghe tiếng gió vù
vù.
Bịch một tiếng, ba mặt lá cờ nhỏ rơi xuống.
Gió mạnh dần dần biến mất, lúc này, cả sơn động không còn gió lạnh
âm hàn nữa.
Đúng lúc này, một tiếng ‘rắc’ thanh thúy vang lên, dẫn tới sự chú ý của
Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi nhanh chóng quay đầu, nhìn về chỗ phát ra âm thanh, chỉ
thấy trong sơn động nhỏ hẹp cách đó không xa, một con hồ ly màu trắng
đang nhìn chòng chọc vào bọn họ. Âm thanh vừa rồi, chính là nó không cẩn
thận dẫm lên gỗ khô mà phát ra.