bảo này, ngăn cản đợt công kích cuối cùng cho nàng, ngay cả cơ hội sống
lại nàng cũng không có, nhất định sẽ hồn bay phách tán.
“Sư tôn của ngươi là vị cao nhân nào?” Phùng chân nhân không tin một
tiểu yêu lại có thể biết một trận pháp cao thâm như vậy, chỉ có thể hoài nghi
đến trên đầu sư phụ của nàng. Vả lại, tu vị của Phùng chân nhân ở cả
Phong Trạch quốc cũng là số một số hai, nghe nói còn có nhân vật lợi hại
như vậy, đương nhiên muốn đi gặp một lần, thảo luận về đạo pháp cao
thâm một chút.
Vấn đề này lập tức hỏi khó Tịch Tích Chi, dường như trước kia An
Hoằng Hàn cũng đã hỏi vấn đề giống như vậy, lúc ấy nàng trả lời thế nào?
Cố gắng nghĩ lại một chút, Tịch Tích Chi đang nhớ lại, bên cạnh đã có một
giọng nói nói trước nàng: “Sư phụ nàng đã phi thăng.”
Phùng chân nhân không thể tin trợn to mắt, lấy ánh mắt vô cùng nghiêm
túc nhìn về phía Tịch Tích Chi. Phi thăng, chính là ước muốn một đời của
mỗi người tu tiên, Phùng chân nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc tu tiên dễ
dàng, phi thăng khó khăn. Ông khổ tu mấy chục năm, lại không thể hiểu
thấu đáo thiên cơ, đắc đạo thành tiên.
Lần này Phùng chân nhân hoàn toàn buông xuống phòng bị với Tịch
Tích Chi, đã có cao nhân thu nàng làm đò đệ, chắc hẳn cũng là vật nhỏ có
tiền đồ không giới hạn. Lại nói, thế gian cũng không thiếu yêu tinh có thể
tu thành chánh quả, có lẽ có mình giúp nàng một tay, nàng cách chánh đạo
cũng không xa.
“Thì ra là như vậy, nếu quen biết sớm mấy năm, không chừng còn có
thể gặp mặt một lần.” Trừ thở dài, Phùng chân nhân đã không còn gì để nói.
Mà Tịch Tích Chi lại cảm thán trong lòng, cho dù ngài sinh ra sớm
mười năm, cũng không thể nhìn thấy sư phụ nàng. Bời vì hai người căn bản