"Anh có bị thương không? Nghe súng nổ em tưởng anh trúng té xuống
rồi..."
"Nó đuổi theo gắt quá, sợ nó nhìn ra anh, anh buộc phải bắn."
"Nó..."
"Nó rơi xuống xe. Anh nhắm ít khi trật lắm. Xui cho nó."
Đêm hôm đó Nhung Xì Ke và Cổn phải đi thủ tiêu cây súng. Trong cái
túi xách giựt được là tiền, vàng và đô la. Tắm táp, thay quần áo, họ chia tay.
Cổn trở lại với một băng uống bia ở quán Thái Sơn. Nhung Xì Ke trở lại
quán Hương Lan thì quán đã vãng khách lắm. Ngón đàn của anh nhạc sĩ
chừng đã mệt mỏi, lạc điệu. Anh ta cũng còm cõi quá. Mặt mày mắt mũi là
người thiếu ngủ.
Nhung xì ke đợi cho tới lúc quán đóng cửa. Lúc anh nhạc sĩ dẫn xe đạp
ra, cô chặn lại:
"Đi với em đi..."
Cô cặp tay anh ta. Nhưng anh nhạc sĩ gỡ tay cô ra.
"Không được...Cô có muốn tôi đưa về thì tôi giúp..."
"Không, em muốn đi với anh...mình đi...Sang quán Bạch Ngọc đây nè..."
Anh chàng nhạc sĩ có nụ cười buồn làm sao. Coi cái túi trên của anh
phồng ra vì chứa những điếu thuốc lá lẻ. Của khách cảm tài anh mời đó.
Nhưng anh không hút, anh để dành lại, đem đổi hàng thuốc lá lấy tiền. Anh
nhìn cô gái bụi đời đã sa đọa hết thuốc chữa bằng ánh mắt xót thương. Mỗi
người một sa đọa khác nhau, cô ta sa đọa trong xì ke ma túy, còn anh sa đọa
trong cảnh nghèo khó, dai dẳng chắc tới cuối đời...
"Về đi. Ngồi sau xe tôi đèo..."
Nhung Xì Ke ngó lại anh ta bằng ánh mắt chế diễu. Cô bỏ đi theo một
người đàn ông đi bộ ngang qua. Ở ông ta xông một mùi rượu sặc sụa...Ông
ta đi loạn choạng và Nhung Xì Ke đỡ ông ta...
"Đi không..."
Người đàn ông gật đầu. Nhung Xì Ke ra giá cả. Cả hai trôi vào vùng
bóng tối của một công viên cây xanh.