ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 207

đồ nghề được rút lên bằng thang dây, đôi khi cả khách cũng được đưa lên
nữa.

Lúc Nhung Xì Ke đã chích xong, người đang dãn dần những mệt nhọc

thì Cỏn Bù Long đến. Lại làm giống như Nhung Xì Ke. Việc sau cùng là họ
được vô một căn phòng khác. Cán bộ làm ăn một kiểu như nhau, cũng như
ở quán Bạch Ngọc, nơi đây cũng có video chiếu phim "con heo" chính hiệu
ngoại. Chỉ là cho có "đồ phụ tùng", chứ Nhung Xì Ke và Cỏn chỉ chờ phút
sướng khoái của thuốc khi thấm sâu vào xương, vào máu, miết lẫn trong da.

Coi như Cỏn đã bao gọn căn phòng này trong ba tiếng đồng hồ. Họ như

mãi miết trong cơn say thuốc cực khoái. Lâu lắm họ mới nằm ôm nhau bàn
chuyện làm ăn.

"Anh thấy làm vậy được?"
"Được ngon đi chớ. Anh tính kỷ rồi."
"Em thấy nguy hiểm."
"Với anh chỉ là cái vẫy tay..."Nhưng là bạn anh...""Chuyện xưa rồi. Nó

đã từng gạt anh trong vụ vượt biên. Anh nằm khám Cà Mâu sáu tháng, em
nhớ không?"

"Nhớ. Nhớ chớ."
"Nhớ? Thiệt không đó. Nhớ sao em có tới mấy thằng kép một lúc!"
"Anh đừng chuyện nọ xọ qua chuyện kia. Anh Danh là bồ cũ của em.

Ảnh không phụ em mà chỉ có em phụ ảnh. Đừng bày đặt ghen..."

"Biết, em mà thiếu...một chút là bắt loạn lên..."
"Ê, biết vậy chịu không được thì thôi đi. Hổng ai bắt buộc ai."
"Biết dữ dằn rồi. Thôi không nói nữa."
Câu chuyện làm ăn được bàn tiếp tục. Lúc họ rời khỏi ngôi nhà thì trời

đã tắt nắng nhưng vẫn còn sáng lắm. Nhung Xì ke cùng Cỏn đi tới một bãi
giữ xe. Họ mang chiếc Honda ra.

"Bây giờ em lái, anh ngồi sau."
"Em tay lái yếu lắm..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.