ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 250

con Lê. Coi cái mặt tái nhách, đôi mắt không hồn, như mắt cá ươn thế kia
là biết nó đi đâu về. Đã cảnh cáo, đừng dính vô bọn có tiền, bọn nhà giàu
mới, chúng nó ở trong rừng ra, vẫn là một con thú mà thôi, đâu phải người.
Nó đi lại với con Nết nó biết. Nghe con Nết tâm sự thiệt lòng , thương con
nhỏ hết biết. Bởi nghèo mà, mấy đứa con gái nghèo đâu có vốn liếng gì
ngoài tấm thân. Tuy giận mà nó cũng thương con em, nó tới gần:

"Mày đau há. Đau ra sao?"
Con Lê không trả lời mà vẫn rên khe khẽ.
"Đau sao thì nói. Để tao kêu má về coi cho mày."
Chị Bảy cà tong về. Chị đội mưa bằng tờ nhật trình. Ném tờ báo xuống,

chị đứng chống nạnh ngó con Lê.

"Má à, nó đau lắm đó. Nó rên nãy giờ..."
Chị tới ngồi bên con Lê, luồn cái tay vào trong chăn sờ trán, sờ
người nó.
"Đâu nóng nảy gì đâu...Có phải mày...."
"Má để tui yên."
Hai Nuôi hỏi:
"Nó đau sao, má?"
"Ha. Nó không sao cả, chỉ đau cái...ha, mày thân làm kiếp chịu nghe Lê."
"Đ.M, mấy người nói chẳng hiểu cái đách gì hết trơn."
Nó nghe tiếng tằng hắng. Lại thằng Long Tân Định. Mưa này mà cũng

chịu khó tới. Mặt chị Bảy cà tong tươi rói.

"Giỏi. Mưa mày cũng mò tới. Nhậu không mày?"
"Khỏi đi. Không phải lúc nào cũng rảnh để nhậu..."
"Bảnh quá xá vậy Long. Tại bã chớ tao chẳng có có cức gì cho mày

nhậu..."

"Con Lê về tới chưa?"
"Nó đi đâu mà về tới, mầy?"
"Thì tao hỏi vậy thôi. Nó về rồi à? Tao hỏi nó một tí việc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.