ẾCH - Trang 293

3

Đúng như Vương Can ngày ấy đã từng đau khổ về mối tình

tuyệt vọng của mình và cho rằng tình yêu là một căn bệnh dài, nhớ
lại những ngày tháng cậu ta theo đuổi “Tiểu sư tử” một cách tuyệt
vọng, tôi không thể tin là cậu ta lại có thể sống được sau khi “Tiểu sư
tử” kết hôn với tôi. Từ đó mà suy, Tần Hà say đắm cô tôi cũng là
một cơn bạo bệnh. Sau khi cô tôi trở thành vợ Hách Đại Thủ, anh ta
không nhảy sông cũng không thắt cổ mà có lẽ những đau đớn ấy lại
chuyển hóa thành nghệ thuật và một nghệ sĩ dân gian trác việt đã
được sinh ra khiến tôi nghĩ, anh ta như một đứa trẻ đỏ hỏn mọc lên
từ đất vậy.

Vương Can không hề tránh né chuyện xưa, thậm chí còn chủ động

gợi lại chuyện yêu “Tiểu sư tử” ngày trước, cười cười nói nói như đang
bàn luận chuyện của người khác. Thái độ của cậu ta khiến tôi cảm
thấy thoải mái, được an ủi, những nỗi dày vò lâu nay trong lòng như
được giải tỏa và trong thâm tâm, tôi cảm thấy kính phục cậu ta.

“Tôi nói điều này e rằng hai người không thể tin được.” - Vương

Can nói - “Khi “Tiểu sư tử” không mang giày đi trên bờ sông để lại
một hàng dấu chân, tôi đã như một con chó, bò lê bò lết trên bờ
sông và ngửi những dấu chân ấy như muốn đánh hơi, vừa ngửi vừa
khóc”.

“Anh đặt chuyện thì có.” - “Tiểu sư tử” đỏ mặt, nói.

“Đây là chuyện hoàn toàn có thật.” - Vương Can nghiêm giọng -

“Tôi có nói thêm bớt một tí nào thì đầu tôi sẽ mọc đầy nhọt!”

“Đây là một tình tiết cực kỳ thú vị, nhất định tôi sẽ đưa vào kịch

bản của mình” - Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.