ẾCH - Trang 295

“Yêu người khác thì phải trả giá, yêu mình thì không. Tôi nghĩ yêu

chính mình như thế nào thì yêu như thế ấy, tự mình làm chủ
chính mình…”

… Vương Can đưa tôi và “Tiểu sư tử” đến nơi ở của cậu ta và Tần

Hà. Ngoài cổng có treo một tấm bảng gỗ, trên đó có mấy chữ:
“Xưởng của đại sư”.

Nơi đây vốn là trại chăn nuôi trong thời kỳ công xã nhân dân, là

nơi chúng tôi thường lân la đến chơi đùa. Tôi vẫn còn nhớ đến mùi
phân trâu, phân la của ngày ấy. Trong sân có một cái giếng rất to,
bên miệng giếng có một chiếc thùng gỗ. Mỗi buổi sáng, lão Phương,
người chăm sóc gia súc của công xã dắt từng con đến bên chiếc
thùng ấy để cho chúng uống nước. Tiểu Đổ, một nhân viên của trại
đứng bên giếng múc nước đổ vào thùng. Trại chăn nuôi rất rộng,
bên trong có gần ba mươi chiếc máng cỏ bằng đá. Trong đó có hai
chiếc máng rất to và cao giành cho la và ngựa, còn những chiếc
nhỏ hơn thì giành cho trâu.

Bước vào trại, tôi thấy mười mấy chiếc trụ để buộc súc vật vẫn

còn đó. Những câu khẩu hiệu và biểu ngữ viết lên tường vẫn còn rất
rõ. Thậm chí tôi vẫn còn ngửi thấy mùi phân của ngày ấy.

“Tôi đã định chặt những cái trụ ấy rồi, nhưng lãnh đạo cấp trên

về khảo sát và đề nghị giữ lại để làm điểm du lịch lịch sử thời kỳ
công xã ở thôn ta. Do vậy nên chúng mới còn đến giờ.” - Vương Can
nói.

“Hay là người ta định tiếp tục nuôi trâu nuôi ngựa ở đây?” - “Tiểu

sư tử” nghi ngờ nói.

“Tôi nghĩ là không có chuyện ấy đâu.” - Vương Can nói xong thì

lớn tiếng gọi to - “Lão Tần, thầy Tần! Có khách quý đến!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.