ẾCH - Trang 103

Tôi chạy.

Nó đuổi theo.

Chạy trên băng nên rất khó cho tôi phát triển sở trường của

mình. Tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh đang áp sát sau lưng
mình, hoảng sợ khi nghĩ là cán cờ có bịt đầu bằng sắt ấy sẽ xuyên
qua thân thể mình vì biết Tiêu Hạ Thần đã từng dùng đá để mài cái
mũi sắt ấy rất sắc nhọn. Tôi cùng biết là thằng này tâm địa
rất thâm độc, trong tay nó lại đang có vũ khí lợi hại nên ý thức giết
người càng thêm hăng. Nó vẫn thường dùng cái cán cờ ấy đâm thẳng
vào thân cây, đâm vào những con bù nhìn trên ruộng, trước đấy
không lâu đã đâm chết một con lợn đực của hàng xóm vì con lợn đực
này đang chồm lên lưng con lợn cái nhà nó. Vừa chạy tôi vừa quay lại
nhìn, trông thấy đầu tóc nó dựng ngược, hai con mắt trợn tròn
xoe. Tôi nghĩ thầm, nếu để nó đuổi kịp thì cái mạng nhỏ của tôi ba
phần tư là không còn tồn tại nữa.

Tôi chạy. Tôi len lỏi giữa những hàng người mà chạy, ngã xuống

rồi lại đứng dậy chạy tiếp nhưng vẫn có cảm giác là cán cờ của Tiêu
Hạ Thần đang gí sát lưng mình. Nhưng may thay, băng trơn, tôi ngã
thì nó cũng ngã. Tôi bò dậy thì nó cũng bò dậy, tôi tiếp tục chạy và
nó tiếp tục đuổi. Thi thoảng tôi đâm sầm vào một ai đó. Đàn ông?
Hay đàn bà? A! Thằng oắt này! A! Cứu! Cứu mạng!… Có kẻ muốn
giết người! Một đoàn người đầy đủ chiêng trống đang diễu hành
trên băng bị tôi đâm thẳng vào, tiếng chiêng tiếng trống có phần
lỗi nhịp, trong đó có mũ của mấy kẻ xấu rơi xuống đất - Tôi chạy
qua trước mặt Trần Ngạch, bố Trần Tị; tôi chạy sau lưng Ngãi
Liên, mẹ Trần Tị. Tôi chạy bên hông Viên Liễm, bố Viên Tai… Họ
đã biến thành những kẻ “theo đuôi phái tư sản”. Tôi chạy ngang qua
bên mình Vương Cước - Tôi trông thấy mặt mẹ tôi, nghe thấy bà
kêu lên kinh sợ - Tôi thấy Vương Can, bạn thân của tôi - Tôi nghe
thấy một tiếng ngã nặng nề sau lưng mình và sau đó là tiếng rú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.