ẾCH - Trang 116

1

Thưa tiên sinh,

Ngày bảy tháng bảy năm một chín bảy chín là ngày tôi thành gia

thất. Cô dâu Vương Nhân Mỹ là bạn học thời tiểu học của tôi. Vương
Nhân Mỹ cũng giống như tôi, cũng có một đôi chân rất thon, rất
dài như hạc tiên. Chỉ cần nhìn thấy đôi chân của cô ấy là trái tim
tôi đã đập bình bịch. Năm mười tám tuổi, tôi giúp mẹ tôi đi gánh
nước và gặp cô ấy ở giếng, đúng lúc chiếc gàu trong tay cô ấy rơi
xuống giếng, quay tròn và sắp chìm. Tôi quỳ bên thành giếng
giúp cô ấy vớt chiếc gàu lên. Ngày ấy, mệnh vận của tôi sao mà
tốt, rất nhanh chóng vớt được chiếc gàu. Cô ấy cảm thán: “Ôi,
Tiểu Bão! Cậu chính là chuyên gia vớt gàu!”. Lúc ấy Vương Nhân Mỹ
đã là cô giáo dạy thể dục ở trường tiểu học. Dáng người cô ấy rất
cao, cái cổ nhỏ và trắng muốt, đầu hơi nhỏ, hai bím tóc lủng lẳng
thả xuống đến lưng. “Vương Nhân Mỹ…” - Tôi lắp bắp - “Mình
muốn nói với bạn một chuyện…”. Cô ấy hỏi chuyện gì, tôi nói:
“Vương Đảm và Trần Tị… tốt rồi, bạn có biết không? ”. Cô ấy
đứng lặng một lát rồi cười giòn tan, tôi cũng cười theo. Cô ấy vừa
cười vừa nói: “Tiểu Bão, cậu chỉ đặt chuyện thôi, Vương Đảm nhỏ thó
như vậy còn Trần Tị to như một con ngựa Đại Dương, hai đứa nó làm
sao hợp nhau được?”. Sau đó, hình như nhớ ra điều gì, gương mặt
chợt đỏ rựng lên, gập người xuống mà cười. Tôi nói rất trịnh trọng:
“Mình không lừa bạn đâu, lừa bạn mình sẽ là con chó! Mình chính
mắt trông thấy…” - “Cậu trông thấy cái gì?” - Cô ấy hỏi. Tôi hạ
giọng nói: “Mình nói với bạn, bạn đừng nói lại với ai nhé. Tối hôm
qua, mình vừa rời khỏi phòng ghi công điểm để về nhà, đi ngang qua
đống rơm bên cạnh sân phơi lúa của hợp tác xã thì nghe thấy phía
sau đống rơm có tiếng thì thầm. Mình lẳng lặng tiến lại gần và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.