ẾCH - Trang 119

nữa chứ, trong Cách mạng văn hóa thiếu chút nữa là hại tôi đến
chết nhưng lúc này lại như một đại lão gia, ngồi nhà hưởng phúc.
Nghe đâu con trai lão lại đậu vào đại học nữa chứ! Người xưa thường
nói “thiện giả thiện báo, ác giả ác báo” nhưng bây giờ thì sao, người
tốt có được thiện báo đâu nhưng đồ trứng thối thì lại hưởng phúc!”
- Mẹ nói: “Báo ứng là có thật, nhưng chưa đến lúc mà thôi.” - Cô nói:
“Còn phải chờ đến bao giờ nữa, đầu tôi đã bạc trắng cả rồi”.

Sau khi cô ra về, mẹ tôi cảm thán: “Cô con đúng là cả đời truân

chuyên.” - Tôi hỏi: “Nghe đâu là Dương Lâm sau đó có tìm gặp cô,
đúng không?” - Mẹ nói: “Nghe cô con nói, lão ấy có đến và nghe
đâu đã làm chuyên viên bộ phận địa chính khu, đi xe hơi về làng.
Lão ta đã xin lỗi cô và còn nói tự nguyện gá nghĩa vợ chồng với cô để
chuộc lại cái lỗi khai man thời Cách mạng văn hóa. Nhưng cô con đã
cự tuyệt lão”.

Đúng vào lúc chúng tôi đang than thở cho số kiếp của cô thì

Vương Nhân Mỹ hớt ha hớt hãi chạy đến, nói với mẹ tôi: “Thím à,
nghe nói Tiểu Bão đã có ý định tìm vợ, thím xem cháu thế nào?” -
Mẹ ngạc nhiên: “Tiểu thư à, không phải là cháu đã có chủ rồi sao?” -
“Cháu với hắn đã thôi rồi.” - Vương Nhân Mỹ ấp úng - “Đậu đại
học là ruồng rẫy người cũ, đó không phải là một Trần Thế Mỹ hiện
đại sao?” - Mẹ phẫn nộ nói - Vương Nhân Mỹ nói: “Đậu đại học thì có
gì là ghê gớm mà đốt pháo, mà chiếu phim, quá sức ngông cuồng.
Tiểu Bão vẫn tốt hơn, đã là quân nhân chuyên nghiệp, mỗi lần về
quê lại lăn ra làm lụng.” - Mẹ nói: “Tiểu thư, nhà này e không xứng
với cô.” - Vương Nhân Mỹ nói: “Thím à, chuyện này thím nói không
linh đâu, hay là để Tiểu Bão nói vậy. Tiểu Bão, tôi đồng ý làm vợ anh
để sinh ra những quán quân thế giới, anh có cần không?” - Tôi nhìn
vào đôi chân rất dài của Vương Nhân Mỹ nói: “Cần!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.