ẾCH - Trang 120

2

Buổi sáng ngày tiến hành lễ cưới, trời đất bỗng âm âm u u, mây

đen cuồn cuộn. Sau một trận tuyết, mưa tuôn xuống xối xả. Mẹ
lầm bầm: “Cái thằng Viên Tai này, nói là sẽ chọn cho con một
ngày tốt lành, nhưng xem kìa, nước sắp ngập cả núi Kim Sơn rồi
còn gì”.

Hơn mười giờ sáng, hai cô gái chị em xa với Vương Nhân Mỹ đã

đội mưa đưa cô ấy đến nhà tôi. Họ đều mặc áo quần chống mưa
như thể chuẩn bị ra ngoài bờ đê để chống lũ. Ngoài sân có dùng bạt
nilon che lên một cái trại, chính giữa đặt một cái bếp lò tạm thời. Tôi
ngồi trước lò đun một nồi nước sôi. Ngũ Quan - em họ tôi đến
trước mặt nói: “Này người anh hùng, cô dâu đã đến rồi đấy! Sao
anh còn ngồi đây để đun nước?” - Tôi nói: “Thế thì cậu đun thay
cho anh vậy.” - Nó nói: “Bác gái đã bố trí em đốt pháo. Trời mưa
mà đốt được pháo phải cần có tay kỹ thuật cao.” - Mẹ đứng trước
cửa gọi: “Ngũ Quan! Đừng lắm mồm nữa! Đốt pháo đi!” - Ngũ
Quan lôi từ trong bụng ra một dây pháo, đánh lửa châm vào dây dẫn,
không cần dùng sào mà cầm ở nơi tay, che một chiếc ô, nghiêng
người sang một bên cho pháo nổ đì đẹt. Khói thuốc bay tản mạn
trong mưa nhưng phần nhiều là vấn vít chung quanh nó. Những
đứa trẻ hàng xóm tụ tập xem trò vui, đưa nào đứa nấy ướt như gà bị
nhúng nước sôi, vỗ tay tán thưởng rồi đồng thanh hét lớn: “Ngũ
Quan! Ngũ Quan! Đầu đầy khói xanh!”. “Bọn nhóc này nói cũng có
vần có điệu gớm nhỉ.” - Mẹ tôi nói.

Theo tập tục, cô dâu bước vào nhà chồng xong thì không được nói

năng gì, đi ngang qua phòng thờ rồi vào phòng hoa chúc, đặt chân
lên giường. Người ta gọi đó là “ngồi giường”. Nhưng Vương Nhân Mỹ
thì không làm thế, bước vào sân là cô ấy đứng nguyên tại chỗ xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.