ẾCH - Trang 122

nhà vốn đã ướt át, lúc này thì bàn chân ai cũng đang dẫm lên bùn,
lên nước. Phòng nhỏ, giường đất dài không được hai mét, những
chăn, gối, khăn… tất tần tật đều được đặt trên đầu giường. Cái
mông của Vương Nhân Mỹ vừa đặt xuống giường đã giật nẩy lên, kêu
to: “Ôi bố mẹ ơi! Thế này mà gọi là giường à? Có khác nào một cái
lò nung!”

Mẹ tôi đã bắt đầu cáu, gõ gõ cái gậy xuống đất, nói: “Cứ cho là

cái lò nung thì con cũng phải ngồi xuống. Để mẹ xem cái lò nung
này có nướng chín mông của

con không”.

Vương Nhân Mỹ lại cười ngặt nghẽo, hạ giọng nói với tôi: “Tiểu

Bão, mẹ anh thật hóm hĩnh! Cái mông của tôi bị nướng chín thì làm
sao đẻ được quán quân thế giới!”

Tôi đã nóng mũi, nhưng ngày lành tháng tốt không thể tự do

phát tác sự nóng nảy của mình được, bèn đưa tay sờ thử chiếc
giường. Đúng là nóng thật. Cũng tại khách đến quá đông. Cô dì chú
bác thím cháu đều tụ tập cả về đây nấu nướng, nào là hấp bánh
bao, xào rau, nấu miến từ hôm qua đến giờ. Lửa trong hai chiếc
bếp lò không bao giờ tắt nên làm cho chiếc giường đất nóng đến
độ tấm chiếu trải trên giường gần như muốn cháy sém. Tôi lấy
một chiếc chăn trên đầu giường gấp lại làm bốn, trải lên giường
bên cạnh góc tường, nói: “Phu nhân! Xin mời ngồi!”. Vương Nhân
Mỹ lại cười giòn tan, nói: “Tiểu Bão, anh thật hài hước, mở miệng ra
là phu nhân. Anh cứ theo tập tục ở đây, gọi tôi là bà xã hay như trước
đây anh đã từng gọi là Nhân Mỹ thì hay hơn”. Tôi không có lời lẽ nào
để đối đáp. Đã cưới một cô vợ thần kinh có vấn đề như thế này
thì tôi còn biết đối đáp như thế nào nữa? Rõ ràng Vương Nhân Mỹ
không hiểu được lý do tôi gọi cô ta là phu nhân là vì tôi có ý châm
chọc hay là tôi đang phát tiết sự bực bội trong lòng đối với cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.