ẾCH - Trang 124

“Cô à, cháu mà là chiến sĩ quái gì! Cháu là hỏa đầu quân, là anh

nuôi, ngay cả một viên đạn cũng có bắn được đâu!” - Tôi nói.

“Anh nuôi cũng rất quan trọng. Con người là sắt, cơm là gang.

Làm lính mà không ăn được no thì lấy sức đâu mà luyện tập, mà
xung phong.” - Quay sang mẹ, cô nói - “Làm nhanh nhanh cái gì ăn
một miếng, ăn xong là tôi về ngay. Nước sông dâng cao rồi, chờ
lâu nước ngập cầu, tôi không thể về được nữa”.

“Về không được thì cứ ở nhà anh chị một vài ngày.” - Mẹ nói -

“Lâu lắm không được nghe cô kể chuyện, tối nay chắc là được
nghe rồi đây”.

Cô nói: “Không được, ngày mai khai mạc Hội nghị hiệp thương

chính trị rồi”.

“Tiểu Bão à, cô đã thăng quan rồi, là ủy viên thường vụ Hội nghị

hiệp thương chính trị rồi đấy.” - Mẹ nói.

“Đó mà gọi là quan à? Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thôi!”

Vừa nói, cô vừa bước vào trong. Các bà các cô đồng loạt đứng dậy.

Những người đang ngồi trên giường cũng nhảy xuống, hình như
mọi người tranh nhau nhường chỗ cho cô. Cô nói: “Ai ngồi chỗ nấy,
tôi chỉ ăn miếng cơm rồi về.”

Mẹ bảo chị gái tôi làm cơm cho cô.

“Để cô xem phòng hoa chúc của cháu nào!” - Cô nói.

Vương Nhân Mỹ chê giường nóng nên leo lên ngồi trên bệ cửa sổ

đọc một cuốn sách gì đó, vừa đọc vừa cười một mình.

“Cô đến!” - Tôi nói nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.