ẾCH - Trang 123

“Được rồi, bà xã, Nhân Mỹ, xin mời lên giường!”. Với sự giúp đỡ của
hai cô em họ, tôi cởi giày, cởi đôi vớ nilon ướt sũng của Vương Nhân
Mỹ rồi đẩy cô ta lên giường. Vừa lên giường là cô ta đứng dậy, đầu
đụng phải xà nhà kêu đánh bộp. Trong căn phòng nhỏ bé và thấp tẹt
này, Vương Nhân Mỹ càng cao lên nhiều lần, đôi chân mà tôi đã
khen là như chân tiên hạc hầu như không có bắp vế. Bàn chân cô
ta cũng không hề nhỏ, trông chẳng thua kém gì bàn chân tôi. Cứ
thế, đôi chân trần đó cứ đi đi lại lại trên chiếc giường không đầy
hai mét vuông ấy. Theo tập tục thì hai cô phù dâu cũng lên giường
cùng với cô dâu. Nhưng chỉ mỗi mình Vương Nhân Mỹ cũng đã đủ
làm cho chiếc giường chật cứng, hai cô em họ chỉ biết đứng trong
góc phòng trố mắt nhìn. Như muốn khoe chiều cao, Vương Nhân
Mỹ nhón chân để cho đầu mình đụng vào lớp giấy dán trần ở trên
và hình như rất thích thú với trò này, cô ta đi lại trên giường để đầu
cọ xát vào giấy kêu lên xoèn xoẹt. Mẹ tôi vịn vào khung cửa, đưa
đầu vào thăm dò thực hư, nói: “Con dâu à, con làm chiếc giường
sập mất, tối nay lấy gì mà ngủ?” - Vương Nhân Mỹ cười hi hi, nói:
“Giường sập ngủ dưới đất càng thích!”

Chiều tối, cô tôi đến, vừa bước chân vào cửa đã kêu lớn: “Bà cô

giá lâm sao không có ai nghinh tiếp cả?”

Chúng tôi vội vàng chạy ra đón cô. Mẹ nói: “Mưa to gió lớn thế

này nên nghĩ là cô không đến được”.

Trong tay cô là một chiếc ô, ống quần xắn cao quá đầu gối,

chân trần. Đôi giày cô đang kẹp dưới nách.

“Đừng nói là mưa to gió lớn, có ngăn cách bởi biển lửa rừng đao tôi

cũng phải đến! Cháu tôi là chiến sĩ giải phóng quân, tôi phải đến
chứ!” - Cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.