ẾCH - Trang 133

của đất sét nằm la liệt trong nhà ngoài trại. Ngay cả chiếc giường
của ông ta cũng chỉ còn lại một khoảng đủ đặt cái lưng, chung quanh
cũng chất đầy những búp bê. Ông ta đã bốn mươi, gương mặt lúc
nào cũng đỏ, một mái tóc bạc phơ, sau gáy tết một bím tóc nhỏ.
Ngay cả hàm râu của ông ta cũng trắng phau. Huyện kế bên chúng
tôi cũng có người làm những con vật bằng đất sét nhưng sản phẩm
của họ được đúc từ trong khuôn nên cái nào trông cũng giống cái
nào, chẳng có chút sinh khí gì cả. Riêng Hách Đại Thủ thì dùng tay
nặn nên mỗi con mỗi kiểu mỗi dáng mỗi tư thế, không cái nào
giống cái nào. Sản phẩm của ông ta bán rất chạy trong phạm vi toàn
huyện, lại có người nói, nhìn những búp bê người qua bàn tay của
Hách Đại Thủ, người ta có thể tìm lại được kỷ niệm của thời kỳ niên
thiếu. Có người còn nói, nếu trong vò gạo vẫn còn một nhúm gạo
thì Hách Đại Thủ không bước chân đến chợ để bán những búp bê
yêu quý của mình. Người ta kháo với nhau rằng, khi Hách Đại Thủ
bán được một con thì mắt ông ta lại ngân ngấn nước. Chẳng khác
nào ông ta bán đứa con dứt ruột đẻ ra vậy. Lúc này, cũng một lúc
Hách Đại Thủ lại mất nhiều đứa con như vậy, nhất định ông ta
rất đau. Do vậy ông ta giữ chặt lấy Viên Tai cũng là một điều dễ
hiểu.

Tôi ôm con gái đi đến trước mặt hai người. Vì mặc quân phục đã

lâu ngày, nên tôi cảm thấy không được tự tin lắm mỗi khi mặc
thường phục. Do vậy khi đưa Vương Nhân Mỹ đến trạm xá để sinh,
tôi vẫn mặc một bộ quân phục. Có lẽ tiếng nói một sĩ quan trẻ ôm
đứa con mới sinh trên tay sẽ có trọng lượng hơn. Tôi nói: “Chú à, chú
buông Viên Tai ra đi, cậu ấy không cố ý đâu”.

“Đúng thế, chú à, cháu không hề cố ý” - Viên Tai nói như sắp

khóc: “Chú tha cho cháu, chiếc xe của chú bị gãy càng, sọt của chú bị
hư. Nhất định cháu sẽ sửa cho chú. Những đứa con của chú bị vỡ,
cháu sẽ bồi thường”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.