ẾCH - Trang 152

dọc và đặt mấy tấm ván lên. Thế là thành bến đò. Tần Hà nhảy
lên trước, lôi dây thừng buộc thuyền vào cọc gỗ rồi đứng trên bến.
Động cơ đã tắt, tiếng loa cũng ngừng, không gian chỉ còn tiếng
nước chảy rì rào và tiếng chim hải âu kêu.

Người đầu tiên rời xuất hiện trước mũi thuyền là cô tôi.

Thuyền tròng trành nên thân thể cô cũng lắc lư. Tần Hà đưa một
tay cho cô như muốn bảo cô vịn vào nhưng cô đã gạt phắt, tung
người nhảy một cái thật đẹp và đứng vững trên bến thuyền. Tuy
thân hình cô đã hơi đẫy đà nhưng những động tác của cô vẫn rất nhẹ
nhàng, khỏe mạnh. Có một dải băng trắng quấn quanh đầu cô,
loang lổ màu đỏ, chắc là máu.

Người tiếp theo cô tôi đương nhiên là “Tiểu sư tử”. Lúc này cô ta

đã mập hơn nên trông có vẻ lùn hơn, sau lưng đeo một hòm thuốc to
tướng. Tuy trẻ hơn cô tôi rất nhiều những những động tác của “Tiểu
sư tử” trông có vẻ chậm chạp và vụng về lắm. Tuy vậy, sự xuất hiện
của “Tiểu sư tử” vẫn khiến mặt Vương Can tái đi, ôm chặt lấy cây
liễu và từ hai giọt nước mắt từ từ lăn ra trên khóe mắt cậu ta.

Người thứ ba xuất hiện trước mũi thuyền là Hoàng Thu Nhã.

Mấy năm không gặp, trông bà ta lúc này đã già đi rất nhiều, đôi
chân khuỳnh như ngắn hơn, động tác trông có vẻ rất chậm chạp. Bà
ta đứng trước mũi thuyền, thân hình lảo đảo, hai tay chới với, có cảm
giác là sẽ rơi xuống nước bất kỳ lúc nào. Tất nhiên là bà ta đang
muốn lên bờ, nhưng đôi chân bà ta khó lòng đặt được lên tấm ván
trên bến. Tần Hà lạnh lùng đứng nhìn, không thèm giúp đỡ. Hoàng
Thu Nhã cúi người, vươn cả hai cánh tay về trước và bám vào đầu
một tấm ván. Cô tôi lên tiếng có vẻ bực bội: “Chị Hoàng à, hay là
chị ở trên thuyền chờ chúng tôi”. Rồi cô nói tiếp: “Ở lại để trông
bà ta, đừng cho bà ta trốn đi đấy nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.