ẾCH - Trang 197

Nhân Mỹ lắc lắc: “Đừng có nói bậy ở đây”.

Chủ nhiệm Dương cầm tay Vương Nhân Mỹ, nhìn cô ấy từ trên

xuống dưới rồi nói: “Đồng chí Tiểu Vương, tôi thích tính khí thẳng
thắn của cháu, hình như cháu giống với cô chồng thì phải!”

“Cháu không dám so sánh với cô đâu.” - Vương Nhân Mỹ nói - “Cô

ấy là một đảng viên trung thành của Đảng, Đảng bảo đi đâu thì đi
đấy, bảo cắn…”

“Đừng nói bậy!” - Tôi quát, cắt ngang lời cô ấy.

“Tôi nào dám nói bậy! Không phải tất cả những gì cô ấy làm

đều vì Đảng cả đấy sao? Đảng bảo cô ấy nhảy lên rừng đao, cô ấy
đã nhảy. Đảng bảo cô ấy nhảy vào biển lửa, cô ấy cũng đã làm…” -
Vương Nhân Mỹ vẫn dấm dẳng.

“Thôi, đừng nói nữa, đừng nói gì về tôi nữa. Những gì tôi làm vẫn

chưa đủ, còn phải tiếp tục phấn đấu nỗ lực hơn.” - Cô tôi nói.

“Đồng chí Tiểu Vương, chúng ta là đàn bà, ai chẳng yêu con,

chẳng thích có nhiều con.” - Chủ nhiệm Dương nói - “Một đứa, hai
đứa, ba đứa, thậm chí là đến mười đứa vẫn cảm thấy chưa đủ. Đảng
và nhà nước cũng yêu trẻ con, cô xem nhé, Mao Chủ tịch, Chu Thủ
tướng vừa trông thấy trẻ con là mỉm cười dang tay bế lấy. Đó là
tình yêu xuất phát từ trong lòng. Chúng ta làm cách mạng vì cái gì?
Suy cho cùng là cũng vì cuộc sống hạnh phúc của các thế hệ tương
lai. Trẻ em là tương lai của đất nước, là bảo bối của đất nước!
Nhưng những vấn đề trước mắt mà chúng ta đang gặp phải. Nếu
không thực hiện sinh đẻ có kế hoạch thì trẻ em sẽ không có cơm ăn,
không có áo mặc. Do vậy, thực hiện sinh đẻ có kế hoạch là hy sinh
một thứ nhân đạo nhỏ nhoi để đạt được một sự nhân đạo vĩ đại. Cháu
chịu chấp nhận một chút đau khổ, đã hy sinh cũng là một sự cống
hiến cho đất nước rồi đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.