ẾCH - Trang 196

“Đúng thế sao?” - Bà Dương vô cùng phấn khởi, đứng dậy, nói:

“Thời gian gần đây bố tôi bắt đầu viết hồi ký, trong đó có
nhắc rất nhiều đến một vị bác sĩ có tên là Vạn Lục Phủ”.

“Đó chính là bố tôi.” - Cô tôi nói - “Sau khi bố hy sinh, tôi đã

theo mẹ đến ở trong khu giải phóng Giảo Đông, đã từng chơi đùa với
một người bạn gái có tên là Dương Tâm…”

Chủ nhiệm Dương nắm lấy tay cô tôi, đôi mắt rướm lệ, xúc

động đến nghẹn ngào: “Vạn Tâm! Bà đúng là Vạn Tâm rồi!”

“Vạn Tâm Dương Tâm! Hai trái tim đỏ! Đó có phải là lời mà chủ

nhiệm Trọng đã nói khi ấy không nhỉ?” - Cô tôi hỏi.

“Đúng là chủ nhiệm Trọng đã nói câu ấy!”. Bà Dương đưa tay

quệt nước mắt - “Vạn Tâm à, tôi vẫn thường nằm mơ thấy bạn,
không ngờ lại gặp nhau đây rồi!”

Cô tôi nói: “Thảo nào vừa gặp bà là tôi đã có cảm giác rất quen!”

Bí thư công xã nói to: “Nào! Uống một cốc để chúc mừng Dương

chủ nhiệm và Vạn chủ nhiệm trùng phùng!”

Cô tôi liếc xéo về phía tôi. Tôi hiểu ý cô ngay lập tức, kéo Vương

Nhân Mỹ đến trước mặt chủ nhiệm Dương, nói: “Chủ nhiệm Dương,
vì chuyện của tôi mà thủ trưởng phải nhọc công đến đây, vợ chồng
tôi vô cùng cảm kích”.

“Xin lỗi chủ nhiệm Dương.” - Vương Nhân Mỹ cúi đầu thật thấp,

nói - “Chuyện này Tiểu Bão không có lỗi, tất cả đều là sai lầm của
cháu. Lỗi của cháu là đã tháo vòng ra mà không báo gì cho Tiểu Bão
biết cả…”

Chủ nhiệm Dương thoáng lặng người nhưng sau đó lại cười vang

lên sảng khoái. Tôi thấy mặt mình nóng rần lên, cầm tay Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.