ẾCH - Trang 227

con mười nghìn lượng, con lại tiếp tục con đường phản bội, đúng
không? Do vậy, Vương Can cung cấp cho cô càng nhiều tin tức, cô
càng coi thường nó. Đã lâu lắm lồi, trong thâm tâm cô đã coi nó
như là một con chó không bằng!”

“Nhưng…, cô à, nếu cô không giấu nhẹm những lá thư của

Vương Can thì sao? Liệu “Tiểu sư tử” có bị những lá thư ấy làm cho
xúc động và đã trở thành vợ Vương Can từ lâu rồi không?”

“Không thể!” - Cô lắc đầu nói - “Tuyệt đối không thể. Tính cách

“Tiểu sư tử” rất mạnh mẽ. Bao nhiêu năm qua, theo đuổi nó không
chỉ có mỗi một Vương Can. Nếu tính một cách đầy đủ, những người
theo đuổi nó có cán bộ, có công nhân, đến cả bảy tám người, nhưng
nó không hề để ý đến ai”.

Tôi lắc đầu nghi ngờ: “Nhưng cô ta đâu có đẹp…”

“Xì!” - Cô tôi nói: “Mắt cháu bị làm sao vậy? Có rất nhiều phụ

nữ, thoạt nhìn thì cảm thấy rất đẹp, nhưng nhìn kỹ, chỗ nào cũng
có khiếm khuyết. Còn “Tiểu sư tử” thì sao? Đúng là mới nhìn, nó
không lấy gì làm dễ coi. Nhưng nếu nhẫn nại một tí, càng nhìn càng
thấy nó đẹp. Hình như cháu chưa bao giờ chịu nhìn nó một lát, đúng
không? Cả đời cô ngày nào cũng đụng phải đàn bà nên hiểu thế nào
là loại đàn bà đáng quý đáng yêu. Cháu còn nhớ không? Khi cháu vừa
nói đến chuyện cưới vợ, cô đã giới thiệu “Tiểu sư tử” cho cháu.
Nhưng lúc ấy cháu và Vương Nhân Mỹ đã có hẹn ước. Tuy cô không
bằng lòng chút nào nhưng vì chủ trương hôn nhân tự do, cô chỉ là
một bà cô già nên đành phải bằng lòng với sự lựa chọn của cháu mà
thôi. Bây giờ, Vương Nhân Mỹ đã chết rồi - đương nhiên là cô
không bao giờ muốn nó chết, ngược lại còn muốn nó sống lâu
trăm tuổi nữa kia - nhưng đó lại là ý trời. Ý trời đã định là cháu và
“Tiểu sư tử” có duyên phận vợ chồng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.