ẾCH - Trang 225

4

Tôi thừa nhận, tôi là một thằng ham mê danh lợi. Miệng tôi nói

xin chuyển ngành nhưng nghe thấy chuyện được thăng cấp thăng
chức, nghe nói chủ nhiệm Dương thích tôi thì trong thâm tâm đã bắt
đầu dao động. Về đến nhà, tôi đem chuyện này ra nói với bố.
Ông cũng phản đối chuyện tôi xin chuyển ngành. Bố nói: “Trước
đây ông nội con đã có ơn với phó tư lệnh Dương, không những điều
trị cho chân của ông ấy mà còn trị bệnh cho vợ ông ấy nữa. Bây giờ,
con ông ấy làm quan to như vậy, con đi theo bà ấy, quan hệ tốt với
bà ấy, tiền đồ của con không phải là vô cùng rực rỡ sao?”. Tuy
ngoài miệng tôi vẫn phản đối những lời của bố nhưng trong thâm
tâm, tôi cũng đã nghĩ như vậy. Chúng tôi đều là những kẻ phàm phu
tục tử, chỉ là hạng dân đen, nếu có những cách nghĩ để đổi đời cho
dù là chẳng quang minh chính đại gì cũng là điều dễ hiểu, đều có
thể tha thứ được. Do vậy, khi cô tôi đến bàn về chuyện này, thái độ
của tôi đã thay đổi. Và khi cô tôi nói đến chuyện hôn nhân giữa tôi
và “Tiểu sư tử”, tôi có nghĩ đến mười mấy năm yêu đơn phương của
Vương Can nhưng nó cũng chẳng ngăn cản được “Tiểu sư tử” trở
thành vợ tôi.

Cô tôi nói: “Cô không có con nên đã lâu lắm rồi, cô đã coi “Tiểu

sư tử” như con đẻ. Tính cách nó đoan trang, tâm hồn nó thiện lương,
lại trung thành như nhất với cô. Cô không thể gả nó cho Vương Can”.

“Cô à, chắc chắn là cô đã biết, kể từ khi lá thư tình mà Vương

Can gửi cho “Tiểu sư tử” vào năm một chín bảy mươi, đến nay đã là
mười hai năm. Trong mười hai năm ấy, cậu ta đã viết đến năm
trăm lá thư tình. Chính cậu ấy đã nói với cháu điều này. Vả lại, để
biểu thị tình yêu với “Tiểu sư tử”, cậu ấy không ngần ngại gì mà bán
đứng em gái mình. Đương nhiên Vương Can cũng đã bán rẻ Viên Tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.