ẾCH - Trang 223

3

Ngày thứ ba sau khi an táng mẹ tôi, theo tục lệ cũ thì đó là ngày

“mở cửa mả”. Những người thân thích đều tề tựu đông đủ trước
phần mộ của mẹ. Chúng tôi đốt vàng mà gồm tiền giấy, ngựa
giấy, người giấy và còn có cả một chiếc ti vi giấy trước mộ mẹ tôi.
Cách mộ mẹ tôi không xa là mộ Vương Nhân Mỹ. Cỏ đã lên xanh trên
mộ vợ tôi. Theo sự dặn dò của những bậc trưởng bối, tôi vốc một
nắm gạo và một nắm cao lương rải chung quanh mộ mẹ tôi, ban
đầu là đi ba vòng về phía trái, sau đó là ba vòng theo phía phải, vừa
đi vừa rải gạo và cao lương lên mộ, vừa rải vừa lầm rầm khấn vái:
“Một nắm cao lương một nắm thóc, Mẹ về hưởng phúc với chúng
con”. Con gái tôi đi sau lưng cũng bắt chước, vốc hai tay hai nắm
và rải lên phần mộ bà nó.

Tuy rất bận rộn nhưng cô tôi cũng có mặt lúc ấy, “Tiểu sư tử”

mang hòm thuốc đi theo sau lưng cô. Chân cô vẫn đang khập khiễng.
Mấy tháng không gặp, hình như cô đã già đi trông thấy. Cô quỳ
trước mộ mẹ tôi khóc rất thật tâm. Từ trước đến nay tôi chưa hề
trông thấy cô khóc nhiều như vậy nên rất xúc động. “Tiểu sư tử”
đứng yên một bên mộ, vành mắt cũng đỏ hoe. Mấy người đàn bà
bước đến khuyên giải cô, đồng thời cũng đỡ cô đứng dậy nhưng khi
họ buông tay ra thì cô tôi lại quỳ xuống đất như cũ, tiếng khóc
càng thống thiết hơn. Những người đàn bà vốn đã khóc quá
nhiều, không còn nước mắt nữa nhưng trước những tiếng khóc của
cô, họ cũng quỳ xuống trước phần mộ và bắt đầu hòa âm cũng
tiếng khóc của cô.

Tôi đi đến bên cô định đỡ cô dậy thì “Tiểu sư tử” nhắc thầm:

“Cứ để cho cô khóc. Cô đã nén trong lòng lâu lắm rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.