ẾCH - Trang 374

Phái đến nơi đây kiểm chứng xem,

Từ tâm nhân gian được nhiều ít.

Đổi ít tiền lẻ lấy quý tử,

Chí ít cũng đỗ đến trạng nguyên…

Tôi đoán là những dòng chữ trên vuông lụa là do Vương Can đặt

ra, còn chữ viết thì nhất định phải là của Lý Thủ. Họ đã dùng cách
thức của mình để giúp đỡ người bạn học bất hạnh. Đôi ống quần
rộng thùng thình của Trần Tị xắn cao quá gối để lộ đôi chân khô
đét và cong vẹo như hai que củi và khi trông thấy đôi chân ấy, tôi
bỗng nhớ lại câu chuyện mà mẹ đã kể cho tôi nghe từ thuở nhỏ:

Sau khi Thiết Quải Lý thành tiên, trong nhà nấu cơm mà không

có củi. Vợ ông ta hỏi: Đun bằng gì? Ông ta nói: Lấy chân mà đun.
Nói xong, ông ta thò một chân vào bếp lò, lửa cháy phừng phừng,
nước trong nồi sôi ùng ục và sau đó thì cơm chín. Lúc ấy, bà chị dâu
của ông ta sang chơi, trông thấy chuyện ấy thì kinh hoàng kêu lên:
Chú à! Đang tâm đốt chân như vậy sao? Tiếng kêu của bà chị dâu
khiến phép thuật ông ta biến mất, do vậy mà chân của Lý Thiết
Quải khô đét và khập khiễng suốt đời.

Kể xong câu chuyện, mẹ tôi cảnh tỉnh: Đối diện với những kỳ tích

của thánh thần, nhất định cần phải giữ im lặng, đừng bao giờ làm
kinh động đến thần thánh!

Trên người Trần Tị mặc chiếc áo lông theo kiểu tướng lĩnh ngày

xưa, vết khô của mồ hôi dầu loang lổ, sáng loáng và trông dày
chẳng khác nào một chiếc áo giáp sắt. Đó là một ngày tháng tư âm
lịch, trời đã bắt đầu ấm dần lên. Trên những khoảnh ruộng xa xa,
lúa mạch đang ngậm sữa, loài ếch trên đồng và trong trại nuôi của
Viên Tai đã bắt đầu thời kỳ giao phối nên đang kêu vang rền rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.