ẾCH - Trang 378

“Chạy đi đâu? Thằng oắt con ăn trộm vặt!”

Thằng bé chỉ cần ngồi thụp xuống là cổ nó đã vuột khỏi tay

tôi. Tôi chộp lấy cổ tay nó. Cánh tay còn lại cầm xiên cá nướng đầy
dầu mỡ đánh thẳng vào tay tôi, tôi hơi hốt hoảng nên thả tay. Như
một con lươn, nó luồn giữa mọi người bỏ chạy. Tôi lao theo chộp lấy
vai nó. Nó giãy thật mạnh, chiếc áo mỏng manh vải đã mục nên dễ
dàng rách toạt, để lộ cái lưng đen nhẻm như da cá. Nó khóc thét lên
nhưng không hề có nước mắt, vừa khóc vừa gào, đồng thời cũng
dùng chiếc xiên cá bằng sắt đâm thẳng vào bụng tôi một cách
hung dữ. Tôi tránh sang một bên nhưng không tránh kịp, chiếc dùi
nhọn đã đâm vào cánh tay trái, ban đầu không thấy đau, chỉ có cảm
giác ran rát, sau đó thì một cơn đau như xé đột ngột dâng lên, máu
đen bắt đầu túa ra. Tay phải tôi chộp lấy vết thương nắm chặt,
miệng kêu lên: “Nó là thằng ăn cắp! Nó lấy tiền của người tàn
tật!”

Thằng bé kêu lên mấy tiếng không rõ rồi điên cuồng xông

thẳng vào tôi chẳng khác một cơn lợn điên, ánh mắt của nó trông
thật đáng sợ. Thưa tiên sinh, trong lòng tôi lúc ấy chỉ có nỗi sợ hãi,
bước lùi liên tục để tránh nó, vừa lùi vừa kêu. Nó cầm xiên cá đâm lia
lịa, vừa đâm vừa gào:

“Bồi thường áo cho tôi! Bồi thường áo cho tôi!”

Đấy chỉ là lời tôi có thể viết ra được, còn trong tiếng kêu gào

của nó có vô số những từ tục tỉu, bẩn thỉu mà tôi không dám viết ra
đây. Thưa tiên sinh, tôi thực sự xấu hổ vì thế hệ sau trên quê hương
Đông Bắc Cao Mật của mình. Trong lúc nguy cấp, tôi chộp vội một
mảnh ván chi chít chữ, tôi đoán là trên đó viết tên những loài cá và
giá cả làm cái thuẫn để chặn những cú đâm của thằng bé. Những cú
đâm của nó ngày càng hung hãn hơn và những nhát đâm của nó đều
được chi phối bởi ý thức: Đâm cho thằng già này chết luôn! Tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.