ẾCH - Trang 379

ván trong tay tôi không thể che được tất cả những cú đâm của nó.
Một lần nữa, tay tôi lại bị đâm trúng, máu túa ra xối xả. Thưa tiên
sinh, đầu óc tôi đã bắt đầu hỗn loạn, không thể chống đỡ được
trước những cú tấn công của nó nữa, chỉ biết lùi và tránh một cách
bản năng. Rất nhiều lần, chân tôi vướng vào giỏ cá hoặc những
tấm ván trên đất, suýt ngã. Nếu tôi ngã, thưa tiên sinh, e rằng lúc
này tôi không tồn tại để mà viết thư cho ngài nữa. Nếu tôi ngã,
một khả năng có thể diễn ra là, tôi sẽ bị thằng bé hung dữ như báo
ấy đâm chết, một khả năng khác là tôi sẽ bị trọng thương và được
đưa vào cấp cứu trong bệnh viện. Thưa tiên sinh, tôi không thể
không thừa nhận, lúc ấy trong tôi chỉ có nỗi khiếp sợ và cái tính
cách nhu nhược của tôi đã bộc lộ một cách rõ ràng. Trong cơn khiếp
sợ, tôi nhìn về hai phía với hy vọng là có ai đó ra tay viện trợ cho
mình, đưa tôi ra khỏi cơn nguy hiểm. Nhưng, tất cả, hoặc là khoanh
tay đứng nhìn một cách bàng quan, hoặc là làm như không hay không
biết, hoặc là vỗ tay tán thưởng. Thưa tiên sinh, tôi đúng là một thứ
đồ phế thải, tham sống sợ chết, không có chút ý chí đấu tranh,
ngay cả một đứa bé mới mười tuổi cũng có thể đánh cho tôi thất điên
bát đảo. Tôi nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng lẫn khẩn cầu phát ra
từ miệng mình, đứt đứt nối nối, chẳng khác nào tiếng tru của một
con chó bị đánh đau:

“Cứu…! Cứu… mạng!… Cứu…!”

Lúc này thằng bé đã ngưng khóc, mà thật ra nó có khóc đâu. Đôi

mắt nó trợn tròn nhưng hầu như không có chút lòng trắng nào,
hình dáng trông giống hệt một con nòng nọc to tướng. Nó cắn chặt
môi dưới nhìn thẳng vào tôi, dừng lại giây lát rồi tiếp tục đâm. “Cứu
tôi với!”. Tôi kêu lên, đồng thời cũng giơ miếng ván lên đỡ những
mũi xiên của nó… Lại mấy vết thương nữa hiện ra trên cánh tay,
máu lại chảy… Nó lại đâm tiếp… Cứ thế, nó phát động từng đợt tấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.