ẾCH - Trang 382

Tự Bắc Kinh. Thưa tiên sinh, tôi thực lòng không hiểu, con người tại
sao lại đáng sợ đến như thế?

Thưa tiên sinh,

Nỗi nguy hiểm lớn nhất đang tiến đến gần. Tôi đã trông thấy

thằng bé có đôi mắt báo xuất hiện, những miếng cá trên chiếc
xiên đã bị nó ăn hết nên một khi trở thành vũ khí, chiếc xiên còn
đáng sợ hơn rất nhiều lần. Tôi đột nhiên hiểu ra rằng, thằng bé
này chính là con của người đàn bà thấp nhỏ, còn người đàn bà to cao
kia chắc là dì của nó. Bản năng sống khiến tôi khỏe hơn, tôi vùng
vẫy, tôi muốn chạy. Chạy là sở trường của tôi. Sau nhiều năm ngập
ngụa trong cuộc sống khiến tôi quên mất rằng, tôi có một bản
lĩnh sở trưởng, đó là chạy. Lúc này, trong cơn nguy cấp có thể mất
mạng, bản lĩnh ấy đột nhiên trỗi dậy. Hai người đàn bà vẫn còn túm
chặt lấy tôi, thằng bé đang kêu gào, tôi cũng kêu gào như một con
chó bị dồn đến chân tường. Thân thể tôi đầy máu, môi dập răng
long và có lẽ những điều ấy khiến hai người đàn bà sợ hãi. Bởi tôi
đã nhận ra trong lúc kêu gào, tôi thoáng thấy họ lặng người đi một
khoảnh khắc. Tôi hiểu vì sao họ lặng người. Lợi dụng cái chớp mắt
bốn cánh tay đang bấu lấy tôi lơi lỏng, tôi vùng mạnh thoát khỏi
tay họ và chạy, len lỏi giữa hai hàng xe lưu thông trên đường mà chạy.
Chạy đi! Vạn Túc! Vạn Tiểu Bão! Vạn Tiểu Bão năm mươi lăm tuổi
như rùng mình biến thành chàng trai Vạn Tiểu Bão mười lăm mười
sáu. Tôi chạy theo con phố ngập ngụa trong mùi gà rán, mùi cá
nướng, mùi dê hầm, mùi máu tanh… và rất nhiều những mùi vị
mà tôi không thể nhận ra. Tôi có cảm giác đôi chân mình nhẹ tênh,
một bàn chân đặt xuống lòng đường là như có một cái lò xo cực
mạnh đẩy tôi lên. Tôi là một con dê, là một con nai, là một siêu nhân
nhẹ như một con chim én có thể bay lên đến tận cung trăng. Tôi là
một con ngựa, một con ngựa có mồ hôi máu, một con ngựa có khả
năng bay đến tận trời cao…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.