ẾCH - Trang 80

số cháu chắt của cô có đứa nào xứng đôi vừa lứa với cô ấy đâu!”

Đầu “Tiểu sư tử” càng cúi thấp hơn, hình như không nuốt nổi

miếng cơm xuống bụng.

Đúng lúc ấy, bạn tôi là Vương Can và Trần Tị chạy đến nhà.

Vương Can chỉ lo nhìn người không để ý gì dưới đất nên dẫm phải cái
bát làm nó vỡ tan.

Mẹ tôi chửi: “Mày đúng là một con báo, đi lại mà không để mắt

vào đâu cả!”

Vương Can đưa tay gãi cổ, cười một cách ngốc nghếch.

“Vương Can, em gái cháu thế nào? Cao lên được tí nào không?” -

Cô hỏi.

“Vẫn cứ thế…” - Vương Can lí nhí.

“Về mà nói với bố.” - Cô nuốt miếng bánh bao, đưa tay phủi

miệng, nói - “Cho dù là thế nào thì mẹ cháu cũng không thể sinh nở
được nữa, sinh nữa thì e là tử cung của bà ấy sẽ tòi ra ngoài luôn
đấy”.

“Đừng nói với bọn chúng những chuyện sinh nở của đàn bà.” - Mẹ

nói.

“Sợ gì chứ?” - Cô nói - “ Để cho chúng biết là làm đàn bà đâu phải

dễ! Một nửa đàn bà trong thôn này mắc bệnh sa tử cung, một nửa bị
viêm tử cung. Tử cung của mẹ Vương Can đã thoát khỏi âm đạo, trông
chẳng khác nào một quả lê vữa, mà Vương Cước vẫn muốn tìm con
trai! Ngày nào đó tôi sẽ tìm gặp anh ta… Còn Trần Tị nữa, mẹ mày
có bệnh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.