ELDEST - ĐẠI CA - Trang 225

Christopher Paolini

Eldest - Đại ca

Nữ hoàng Islanzadí

Eragon quỳ gối trước nữ hoàng và các cận thần của bà, trong gian phòng kỳ
lạ kết toàn bằng những cây còn tươi sống, trên một vùng đất gần như hoang
đường, nhưng trong tâm trí nó dường như chỉ bàng hoàng nghĩ đến một
điều: Arya là một vị công chúa! Điều đó cũng đúng thôi, vì cô luôn toả ra
một dáng vẻ của một bậc quyền quý, quen ra lệnh. Nhưng nó cảm thấy
chua xót trong lòng, vì rào cản giữa hai người tưởng như đã tháo gỡ được
phần nào, nay lại càng kiên cố thêm. Nhớ lại lời tiên đoán của bà phù thuỷ
Angela, Eragon càng ngao ngán. Bà đã nói, nó sẽ yêu thương một cô gái
cành vàng lá ngọc… Nhưng bà cũng cảnh giác là, bà không thấy rõ hồi kết
cuộc của mối tình này lành dữ ra sao.
Eragon cảm thấy Saphira cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng rồi cô ả có vẻ thích
thú chuyện này: “Hay quá há! Anh em mình ngao du với một quý tiểu thư
mà mù tịt, chẳng biết gì.”
“Sao cô ta không nói cho mình biết?”
“Có lẽ cô ta sợ sẽ bị nguy hiểm hơn.”
Arya lên tiếng đúng theo nghi lễ:
- Xin triều kiến nữ hoàng.
Nữ hoàng giật thót người như bị trúng một mũi tên, đưa bàn tay ôm mặt, bà
nói bằng cổ ngữ:
- Con ơi, ta đã không phải với con, nhưng từ khi bặt tin con, dường như ta
không thể nào ăn ngủ nổi. Ta bị số phận con ám ảnh, chỉ sợ không bao giờ
gặp lại con. Sai lầm lớn nhất đời ta là đã cấm con gặp mặt ta… Con có tha
thứ cho ta không?
Các thần tiên xôn xao kinh ngạc.
Im lặng rất lâu, Arya trả lời:
- Tâu mẫu hoàng, suốt bảy mươi năm, con đã sống và yêu thương, đã chiến
đấu và chém giết mà không một lần được chuyện trò cùng mẫu hoàng. Đời
sống của chúng ta dài thật, nhưng khoảng thời gian chịu đựng cô đơn đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.