ELDEST - ĐẠI CA - Trang 201

- Có lần tôi được nghe ông Brom kể về sự sụp đổ của kỵ sĩ.
- Ông Brom là một người dũng cảm. Chúng tôi cũng hát về sự suy tàn của
các kỵ sĩ, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Khi thủ lãnh kỵ sĩ Vrael bước vào
cõi vĩnh hằng, hầu hết chúng tôi còn sống. Chúng tôi được chứng kiến tất
cả, và cho đến tận bây giờ vẫn không nguôi thương tiếc những thành phố
của chúng tôi bị thiêu huỷ, những bông hoa cúc đỏ ở Ewayena, pha lê tại
Luthivíra và những người thân của chúng tôi đã bị tàn sát. Thời gian không
thể làm phai nhạt nỗi đau nhứuc nhối của nhưũng vết thương đó. Dù ngàn
năm nữa, dù cho đến khi mặt trời chết đi, cả thế gian này chìm trong đêm
tối triền miên, chúng tôi cũng không bao giờ quên nổi.
Orik lên tiếng:
- Người lùn cũng vậy. Tiên ông hẳn còn nhớ, Galbatorix đã tiêu diệt hoàn
toàn một bộ tộc của chúng tôi.
- Còn chúng tôi thì bị mất đức vua Evandar.
Eragon ngạc nhiên nói:
- Tôi chưa hề được nghe chuyện này.
Lifaen lái mũi thuyền tránh một tảng đá giữa dòng, gật đầu nói:
- Ít người được biết. Đáng lẽ Brom nên kể cho công tử, vì ông ta có mặt tại
đó khi mũi tên oan nghiệt đó bắn ra. Trước khi thủ lãnh Vrael bị giết, thần
tiên chúng tôi đã đụng độ vưói Galbatorix trên cánh đồng Ilirea, với quyết
tâm đánh bại lão. Tại đó, đức vua Evandar…
Eragon vội hỏi:
- Iliera ở đâu?
Orik trả lời:
- Đó chính là Uru’baen bây giờ. Ngày xưa là một thành phố của thần tiên.
Lifaen tiếp:
- Đúng vậy, ngày xưa nơi đó là thành phố của chúng tôi. Chúng tôi rời bỏ
Iliera trong cuộc chiến với loài rồng. Nhiều thế kỷ sau, loài người nhận nơi
đó là thủ phủ của họ, sau khi vua Palancar bị trục xuất…
Eragon lại ngạc nhiên lên tiếng:
- Vua Palancar? Ông ta là ai? Có phải người ta đã lấy tên ông để đặt cho
thung lũng Palancar không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.