ELDEST - ĐẠI CA - Trang 205

đúng, nếu tính từ lần một chiếc thuyền chở hai mươi chiến binh cặp vào
miền nam, nơi hiện nay là Surda. Chúng tôi gặp nhau khi họ vào đó để mua
bán và trao đổi hàng hoá. Sau đó, gần hai thiên niên kỷ, chúng tôi không hề
nhìn thấy một con người nào, cho đến khi vua Palancar tới Alagaesia với
một đoàn tàu. Lúc đó ngoài nhưũng chuyện mơ hồ về những người-sơn-
cước-đầy-lông-lá, ban đêm chuyên săn thịt trẻ con, họ đã hoàn toàn quên
chúng tôi. Hừ! Tệ vậy đó.
- Các vị có biết vua Palancar từ đâu tới không?
Orik nhíu mày, nhấm nhấm đầu mấy cọng râu:
- Lịch sử của chúng tôi chỉ kể rằng, quê hương ông ta ở về phương nam,
bên kia dãy Beor và ông ta phải di cư vì lý do chiến tranh và nạn đói.
Eragon chợt phấn chấn hẳn:
- Như vậy chắc phải có những xứ sở có thể giúp chúng ta chống lại
Galbatorix?
Orik nói:
- Có thể. Nhưng khó mà kiếm được những nơi đó, dù là bay trên lưng rồng.
Vả lại tôi chắc họ không cùng ngôn ngữ với cậu đâu. Hơn nữa, ai sẽ sẵn
lòng giúp chúng ta? Varden không đủ khả năng cầu viện một nước khác.
Chuyển quân từ Farthen Dur tới Uru’baen đã quá khó khăn, làm sao có thể
đem quân cách xa hàng mấy ngàn dặm.
Lifaen nói với Eragon:
- Chúng tôi cũng không giúp được gì đâu.
- Tôi vẫn…
Eragon bỏ dở câu nói khi thấy Saphira đang bay liệng trên sông, phía sau
từng đàn sáo và se sẻ điên cuồng xua đuổi nó xa khỏi tổi của chúng. Cùng
lúc đó, trong những bụi rậm bên bờ, tiếng choe choé của những con sóc rối
rít báo động cho nhau.
Lifaen cười vang:
- Cảnh tượng mới tránh lệ làm sao! Nhìn những cái vảy của nó lóng lánh
ánh nắng kìa. Không ngọc ngà châu báu nào trên đời này có thể sánh bằng.
Tiếng tán tụng của Narí cũng vang vọng khắp mặt sông.
Orik lèm bèm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.