ELDEST - ĐẠI CA - Trang 243

Christopher Paolini

Eldest - Đại ca

Lời phán quyết

Trong phòng ngủ của Baldor, Roran ngồi trên giường lắng nghe chú Horst
nói:
- Cháu muốn chú phải làm gì đây? Làm sao chúng ta chiến đấu trong khi
cháu đau yếu như thế này? Những người khác cũng hết cả tinh thần tác
chiến. Không thể trách họ, vì chính chú gần như cắn cả vào lưỡi khi nhìn
thấy những con quái vật đó. Roran, dù không muốn, nhưng chúng ta vẫn lại
bị kéo về tình trạng cũ. Nếu muốn, cháu có thể giết những tên lính còn lại,
nhưng trước hết phải đợi cho sức khỏe hồi phục hoàn toàn đã. Vẫn còn
nhiều người tin tưởng và tình nguyện theo cháu, nhất là từ sau vụ cháu
đánh bại đám lính đêm qua.
Thấy Roran vẫn lặng thinh, ông thở dài vỗ vai anh rồi ra khỏi phòng.
Roran ngồi không chớp mắt. Cho đến giờ phút này, trong đời anh chỉ còn
quan tâm đến ba điều: gia đình, nhà cửa và Katrina. Gia đình đã tiêu tan,
nhà cửa bị thiêu hủy và Katrina giờ không biết ở đâu.
Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra khỏi cổ, anh phải đối đầu với một hoàn
cảnh quá ngặt nghèo: cách duy nhất để giải thoát Katrina là phải truy lùng
bằng được hai tên Ra’zac. Muốn làm điều đó thì phải ra khỏi thung lũng
Palancar này, như vậy cũng có nghĩa bỏ mặc làng Carvahall cho đám lính.
Không thể rời xa làng, nhưng cũng không thể quên Katrina.
Roran cay đắng nghĩ: “Con tim mình phải vì làng xóm hay vì tình yêu
đây?”
Những thiếu một trong hai, thì tất cả đều là vô nghĩa.
Giết đám lính, có lẽ chỉ tránh được chuyện Ra’zac – có thể cả Katrina - trở
lại. Nhưng rồi, khi quân tiếp viện của chúng kéo đến, chắc chắn Carvahall
sẽ bị tiêu diệt.
Roran cắn chặt răng vì vết thương trên vai nhức buốt. Anh nguyền rủa lão
Sloan bằng những lời độc địa nhất. Mắt nhắm nghiền, Roran thầm nhủ:
“Ước gì lão bị chúng ta ăn tươi nuốt sống như Quimby.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.