Eragon đã âm thầm hy vọng là cha mẹ vẫn còn sống, dù hy vọng quá mong
manh. Giờ đây, nó không hề tiếc nuối vì không được gặp cha, nhưng không
bao giờ được nhìn mặt mẹ là nỗi đau khôn nguôi của nó.
Từ khi khôn đủ để biết mình là một đứa con nuôi, Eragon luôn tự hỏi, cha
nó là ai và vì sao mẹ lại bỏ nó lại cho cậu Garrow và mợ Marian. Nào ngờ,
những câu hỏi đó được trả lời như đâm vào tim nó nhức nhối. Có lẽ phải
nhiều tháng, có thể nhiều năm nữa, Eragon mới chấp nhận được tiết lộ này
của Murtagh.
Eragon đã tưởng sẽ vô cùng sung sướng khi biết về cha. Bây giờ, biết cha
là ai chỉ làm nó căm phẫn. Ngày nào còn nhỏ, Eragon tìm vui trong việc
tưởng tượng cha là một người cao cả, quí phái, quan trọng. Nào ngờ, ngay
cả trong những ước mơ điên rồ nhất, cũng không bao giờ Eragon nghĩ
mình là con một Kỵ sĩ Rồng. Thảm hại hơn: con của một kẻ phản đồ.
Mơ mộng của nó bỗng biến thành cơn ác mộng.
“Mình là nòi giống của một con quái vật… Cha mình chính là kẻ phản bội
tông môn, làm bề tôi cho Galbatorix.”
- Nhưng không…
Eragon bật nói khi đang điều trị cho một người lính bị dập xương sống.
Một quan điểm mới về hoàn cảnh của nó chợt bật trong đầu Eragon, làm nó
cảm thấy tự tin trở lại: “Morzan có thể là cha mình, nhưng ông ta không
thật sự là một người cha. Cậu Garrow mới đúng là cha của mình. Cậu đã
nuôi dưỡng, dạy dỗ mình sống sao cho đàng hoàng, đạo đức. Mình là mình
ngày nay là nhờ cậu. Kể cả ông Brom và sư phụ giống như cha của mình
hơn Morzan. Roran là anh ruột mình, không phải Murtagh.”
Saphira nhận xét: “Anh trở nên khôn ngoan hơn rồi đó.”
“Khôn ngoan gì đâu. Anh chỉ nhận ra là ông Brom hẳn biết chuyện này.
Ngoài việc ông ta ẩn dật tại làng Carvahall chờ ngày em nở ra khỏi trứng,
còn lý do gì nữa không? Canh chừng thằng con trai của kẻ thù.”
Eragon thật sự bối rối khi nghĩ ông già Brom đã coi nó như một mối nguy
hiểm. Nó buồn rầy trao đổi tiếp với Saphira: “Nhưng ông ta cũng đúng thôi.
Thử nhìn, sau cùng chuyện gì đang xảy ra cho anh đây.”
“Hãy nhớ, dù lý do của ông Brom là gì, ông vẫn luôn cố gắng bảo vệ anh