EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 1028

chắc chắn mình có thể bảo đảm an toàn cho hành khách, vì anh tự tin mình
là đứa con cưng của ông trời.

Thật tốt, Hạ Mộng Ngư nghĩ.

Cô nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hạ Dạ Dương, nhìn nụ cười tưởng

đường hoàng lại pha chút lưu manh, nhìn thần thái kiêu ngạo không ai bì
nổi mà trước đây cô cực kỳ ghét, lại thầm cảm thán trong lòng.

Mùa đông mười năm trước, vận mệnh ma quỷ đã khiến cuộc đời Hạ

Dạ Dương thay đổi hoàn toàn. Đêm đó, họ đứng sóng vai cạnh bức tường
vây cao, dưới ánh trăng bàng bạc, Hạ Dạ Dương vỗ đầu cô rồi nói với cô:
“Hi vọng lúc còn sống, chúng ta có cơ hội gặp lại nhau.”

Ngày đó, Hạ Dạ Dương xoay người rời đi, dáng vẻ vẫy tay chào tạm

biệt cô như gần ngay trước mắt. Hiện giờ đã mười năm qua đi, xuyên qua
sự tàn phá của thời gian, anh vẫn còn giữ được ánh mắt khi ấy, chưa từng
thay đổi.

Hạ Mộng Ngư xoa khóe mắt, cố gắng ngăn dòng lệ đang tuôn trào.

Lúc còn nhỏ không biết quý trọng, ngần ấy năm một mình lang bạt ở

ngoài mới hiểu ra, tình cảm thanh mai trúc mã khi ấy thật khó có được,
cũng có lẽ, tình cảm thuở thiếu thời hay quái đản, nhưng lại rất chân thành.

Trước đây Hạ Mộng Ngư vẫn cứ nghĩ mình chẳng coi Hạ Dạ Dương

ra gì, nhưng hôm nay gặp lại, cô mới phát hiện ra, thật sự thì mình rất nhớ
anh ấy, nhớ người quen lâu nhất, nhớ người bạn đã cùng lớn lên từ bé.

“Khóc cái gì, lại đây.”, Hạ Dạ Dương giang tay ra với Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư mếu máo, nước mắt không ngừng được, cô chạy tới ôm

chầm lấy Hạ Dạ Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.