Có lẽ hiện giờ trong lòng Hạ Dạ Dương, cô đích thực là một con
**itch vô địch thiên hạ, một khi đã như vậy mà còn giải thích cái gì nữa, cứ
để kệ đi cũng được. Dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm sau khi thi đại học sẽ
rời khỏi nơi này rồi, rời khỏi nơi mà lúc nào cũng như cái lồng sắt tù túng.
Nếu sớm muộn rồi cũng sẽ cắt đứt liên hệ, vậy thì cần gì phải ngụy biện
nữa? Với lại, còn chưa đến một năm nữa là sẽ thi đại học, thời điểm then
chốt như thế này, bố mẹ cũng chẳng dám quá đáng với cô.
Lúc này, Từ Tang đẩy cánh cửa tiệm đi vào, chào Hạ Mộng Ngư một
câu rồi ra tủ lạnh lấy một đống đồ, sau đó lượn ra quầy thu ngân đong đưa
anh chàng "Ngô Ngạn Tổ".
Cô nàng lấy hết đồ ăn ra nhét vào tay Hạ Mộng Ngư, còn mình thì chỉ
lấy mỗi hộp sữa chua với túi salad.
"Mày ăn có tí thế thôi á?", Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi, Từ Tang ăn
như mèo vậy.
"Sợ béo chứ sao.", Từ Tang thấy Hạ Mộng Ngư ăn bao nhiêu cũng
không béo thì bực bội nói: "Sao mày ăn nhiều như thế mà vẫn không béo
hả?"
Hạ Mộng Ngư cực kỳ đắc ý, "Mày có biết cái gì làm tiêu hao atp nhất
không?"
"Atp là cái gì?"
Từ Tang có lẽ là một trong số ít những người khiến Hạ Mộng Ngư bó
tay, mỗi lần muốn thể hiện thì cũng chẳng thể hiện được với cô nàng. Bởi
vì cô nàng không tiếp thu được!
"Mày không học Sinh hả? Adenosine triphosphat... Một loại hợp chất
cao năng, gần như là chất cung cấp năng lượng cho cơ thể mình ấy."