EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 117

"Anh không muốn nghe thấy tiếng em?" Tô Thiển Oanh lại có chút ủy

khuất.

Lộ Thừa Hữu nhăn trán: "Không có."

"Vậy đến đây nói chuyện phiếm với em."

Sắc mặt Lộ Thừa Hữu trở nên rất khó coi .

Tô Thiển Oanh cảm giác mình hiện tại giống như thiếu nữ mới mười lăm

tuổi, vẫn đang mong mỏi, vẫn đang chờ đợi, cô sợ người của mình bị cướp
đi, sợ một khi ngủ dậy, lúc mở mắt ra lại phát hiện tất cả mọi chuyện đều
chỉ là ảo giác của chính mình. Đó là một chuyện rất đáng sợ.

Cô đứng ở dưới lầu, thân thể lười biếng tựa vào trên cánh cửa ra vào khu

nhà. Bởi vì không biết trời sẽ mưa, cho nên cô mặc không nhiều lắm, chờ
một lúc đã cảm giác được cái lạnh, nhưng vẫn nghĩ sẽ phải chờ không lâu
nên vẫn kiên trì đợi.

Mà hiện tại cô nguyện trả giá một chút, lạnh lẽo lan vào trong tim cô, ánh

mắt cô vẫn nhìn theo từng giọt nước mưa rơi xuống. Mọi người ra vào đều
kinh ngạc nhìn cô, cô cũng biết, nhưng lại làm như không thấy.

Lộ Thừa Hữu xuống xe, vọt vào trong mưa, chạy đến bên cạnh cô. Vừa

nhìn thấy dáng vẻ của cô, vốn định cởi áo xuống khoác cho cô, nhưng lại
nhận ra quần áo trên người đã ướt hết, nên đành từ bỏ ý định này. Anh lôi
kéo cô nhanh chóng đi vào thang máy, cô nhìn anh: "Đi nhanh như vậy làm
gì?"

Tay của anh kéo tay của cô, lòng bàn tay anh rất lạnh. Anh nhíu mày một

cái, theo bản năng xoa xoa tay.

Tô Thiển Oanh dừng lại một chút, khẽ ngẩng đầu: "Đây đều là thật, có

đúng hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.