EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 122

"Nhưng, anh có đói không?"

"Anh vốn không đói."

"Vậy sao không nói sớm."

"Không phải là em muốn thể hiện mình hiền lương thục đức sao, cho nên

anh thỏa mãn mong muốn của em.”

"Ai cho anh vĩ đại như vậy ." Ghét, uổng công cô làm.

"Cảm ơn đã khen thưởng." Lộ Thừa Hữu nở nụ cười.

Cô muốn bãi công, kiên quyết không chịu rửa chén, ghét muốn chết.

Cô đi rửa tay, xong còn nhìn mình trong gương: "Mình cũng xinh đẹp

mà, không cần tự ti, không cần tự ti." Nhưng cô lại chuyển ý nghĩ, từ cổ chí
kim, bi đát nhất luôn đổ lên đầu mỹ nữ, cô lại tự nhủ với mình “Thật ra thì
dáng dấp của cô cũng bình thường, không đẹp mắt, là khó coi.” Cô nói
xong, tự cảm giác mình như đứa ngốc.

Cô đi ra ngoài đã nhìn thấy hai tay ôm ngực anh, "Nhìn ta làm gì?"

"Không còn sớm, anh phải đi." Lộ Thừa Hữu cầm áo khoác trong tay.

"Đi thôi đi thôi, người nào giữ đâu."

Lộ Thừa Hữu lắc đầu một cái, xoay người liền chuẩn bị đi, Tô Thiển

Oanh đuổi theo: "Anh đi thật sao?"

"Không phải em không giữ sao?"

"Anh lúc nào lại nghe lời vậy?"

"Anh vẫn luôn nghe lời, em mới không nghe lời."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.