Nói tóm lại, bữa cơm này cũng không tệ lắm, ít nhất trên mặt mọi người
đều mang theo ý cười.
Chỉ là, Tô Thiển Oanh cũng không quá dễ chịu, bởi vì Lộ Thừa Hữu đã
đá cô nhiều lần dưới bàn.
Rốt cuộc cô nuốt cơm xuống, mở miệng: “Ba mẹ, con rời đi trong hôn lễ,
là lỗi của con. Thật xin lỗi, để ba mẹ lo lắng.”
Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân liếc nhau, “Trở về là tốt rồi. Thật ra nhìn
các con tốt như vậy, chúng ta cũng vui lắm.”
“Thật sự rất xin lỗi.”
“Người một nhà không nên nói như vậy, Oanh Oanh, con ăn nhiều một
chút.”
Lúc này Lộ Thừa Hữu mới thoải mái cầm đũa bỏ rau vào chén cho cô, ý
bảo biểu hiện cũng không tệ lắm.