Hoàng Lê An vẫn lắc đầu, “Lão già kia ngay từ đầu đã ghét bỏ mẹ vì mẹ
làm không tốt, lại còn nói ai ai ai làm tốt lắm trước mặt mẹ. Có một lần mẹ
tức giận, cầm lấy dao phay gào thét với ông ta: Ông đi tìm người làm tốt
lắm đi, tôi không làm. Từ đó về sau, ông ta không dám ghét bỏ mẹ nữa.”
Tô Thiển Oanh đánh giá mẹ chồng từ trên xuống dưới, “Thật khó tưởng
tượng mẹ cũng có lúc nhanh nhẹn dũng cảm như vậy, chỉ là, sau này người
kia nói con như vậy thì con sẽ làm giống thế.”
Vẻ mặt Hoàng Lệ An đông lại: “Như vậy không tốt.”
“Tại sao?”
“Dù sao con đừng như vậy là được rồi.”
“Tại sao?”
Bởi vì đó là con trai bà, cô làm vậy là không tốt.
Tô Thiển Oanh đem khoai tây đang ngâm nước trong một chiếc thau nhỏ
đi ra, “Phụ nữ thật vất vả, còn phải mỗi ngày nấu cơm hầu hạ bọn họ.”
“Ừ ừ ừ.” Hoàng Lệ An bề ngoài hết sức đồng ý.
Tô Thiển Oanh vui vẻ cười rộ lên, “Cho nên, sau này con với anh ấy sẽ
lập ra ba điều quy ước, không thể để con nấu cơm mãi được.”
Hoàng Lệ An vừa nghe, chuyện này không thể được, “Không thể như
vậy, Lộ Thừa Hữu mỗi ngày đi làm về nhất định rất mệt mỏi, còn bắt nó
nấu cơm, quá khó khăn cho nó. Có đôi khi phụ nữ muốn bắt chước sẽ phải
đi học hỏi.”
“Dường như cũng rất có lí.”
“Ừ ừ ừ.”